Chương 7

Tiêu Huyên thần sắc thâm trầm, lại lộng trong chốc lát, đột nhiên rút tay ra, Ninh Oản ô mà thở dốc, dưới thân tí tách tí tách một trận, thế nhưng như là đi tiểu.
Tiêu Huyên cười nhẹ, “Nhiều nước như vậy, búi nhi thật là làm từ nước sao.”
Mặt đất tối đen, toát ra một thứ ngọt ngào tục tĩu.
Ninh Oản xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, cả người mệt mỏi, suy nhược, chỉ có thể dựa vào trước ngực hắn thở hổn hển.
“Búi nhi, búi nhi……”
Hắn ý loạn tình mê, ở môi nàng hôn sâu một trận, sau đó quay sang bên phải, cự vật cứng rắn nóng lên ấn vào hoa huyệt ẩm ướt , ý vị thâm trường mà nhẹ nhàng đỉnh một chút.
Theo đó, nàng ngoan ngoãn thuận theo mà yêu kiều rên ɾỉ một tiếng. Tiêu Huyên nghe được cười khẽ, “Thật ngoan, có phải hay không muốn trẫm tiến vào?”
Hắn đè nặng thân mình lên nàng, khiến hông nàng nhếch lên, huyệt khẩu lộ ra càng nhiều, đối diện với vật cứng rắn của hắn.
Ninh Oản vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng mà dưới áp lực của Tiêu Huyên chỉ phải thấp giọng nói “Bệ hạ tiến vào……”
Tiêu Huyên lại hỏi “Nói đi, muốn trẫm làm cái gì?”
Ninh Oản không dám ồn ào, lại bị hắn khıêu khích đến khó chịu, đành phải tìm cách khác, nhỏ giọng cầu xin “Bệ hạ, thần thiếp khó chịu, cầu xin bệ hạ tiến vào…… Ô a…… Ha…… A a a…….A……”
Tiêu Huyên không nghĩ tới nàng đột nhiên ôn nhu như vậy, hắn bị kích thích đến mức máu cơ thể dồn về hạ bộ, không nói một lời, hắn nâng hạ thân từ phía dưới lên trên, sau đó đâm mạnh vào, liền đem hoa huyệt mềm mại của nàng lấp đầy, không chừa một khe hở nào.
Cự vật hắn giống như một vị tướng bất khả chiến bại đánh đâu thắng đó, lập tức liền đỉnh nở hoa tâm, khiến cô run rẩy, tay chân nhũn ra, hơi thở gấp gáp như sắp tắt thở.
Nàng đạp một chân lên bệ cửa sổ , dùng hai tay nắm lên khung cửa sổ, tư thế như muốn nhảy ra khỏi cửa sổ. Nhưng mà nàng so với Tiêu Huyên khá thấp, với tư thế xấu hổ như vậy cũng vô pháp làm huyệt khẩu đối diện hắn cự vật, chỉ có thể tận lực nghiêng người đáp ứng. Tránh thân thể ngã xuống khi bị hắn cắm đến quá tàn nhẫn, không chịu nổi.
Tiêu Huyên mỗi khi đẩy lên, thân mình nàng liền đi theo nhảy dựng, như là bị hắn cự vật cạy lên dường như. Đãi nàng rơi xuống, lại tràn đầy mà dừng ở cự vật thượng, đem cơ thể hắn bao vây đến kín mít, giống như một tấm lụa mịn.
Ninh Oản bị hắn thao đến thần hồn điên đảo, theo bản năng muốn khép lại chân, nhưng mà chân trái lại run rẩy giữa không trung, không thể giẫm xuống đất cũng không thể khép lại được được, chỉ có thể vô lực mà trượt xuống, sau đó lại nâng lên; mà chân phải đạp lên bệ cửa sổ , làm huyệt khẩu tùy tiện mà bại lộ ra trước đòn tấn công của hắn, càng không thể khép lại……
Cơ thể nhỏ xinh của nàng bị Tiêu Huyên nhấc lên, khiến cho hai luồng thỏ ngọc nhi trước ngực đung đưa một cách nhàn nhã . Tiêu Huyên nghiêng người tiện tay xoa nắn cặρ vú của nàng, mới phát hiện nàng đã đem môi dưới cắn để lại dấu răng trắng.
Tiêu Huyên thở dài, tiện tay lấy một đống quần áo nhét chúng vào miệng để ngăn nàng ấy làm tổn thương chính mình.
Trước mắt Ninh Oản, Kim Tinh bay tứ tung, nàng rốt cuộc thở không ra hơi, vốn tưởng rằng hắn muốn gọi Kim Tinh rút lui, không ngờ hắn lại xoay người nàng sang một bên, để chân phải của nàng quấn lấy eo hắn, chân trái của cô nàng vẫn còn lơ lửng trong không trung.
Ninh Oản giật mình vội ôm lấy hắn, nhưng lại đẩy hai luồng thỏ ngọc ra ngoài, ném thẳng vào trong lòng hắn.
Hắn giữ lấy mông nhỏ của cô, dùng cả hai tay giữ một vạt áo rồi hơi dang rộng ra làm huyệt khẩu nhi lộ ra nhiều hơn, việc đâm vào cũng trở nên thú vị. Tiêu Huyên thuận thế cúi đầu, ngậm lấy vào miệng một bên gặm cắn một trận thật chứng thực phía trước “Dưới ánh trăng thưởng nàng” cách nói.
Dưới ánh trăng làn da thiếu nữ trắng nõn phi thường trong trẻo, Tiêu Huyên thật như là nhấm nháp sữa bò đông lạnh giống nhau, đem hai luồng nhủ thịt cắn đến đau.
Ninh Oản bị đùa bỡn đến chỉ biết ngẩng cao đầu, cảm thấy vị ngọt tanh tanh trong miệng không chịu nổi, định thần lại một chút mới phát hiện thứ mình đang cắn chính là chiếc quần lót của mình.
Bệ hạ thật là…… Thật quá đáng……
Ninh Oản xấu hổ nghĩ.
“Búi nhi thật đẹp.”
Ninh Oản cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.
Nguyên lai là hắn đem hai luồng thỏ ngọc nhi hàm làm cho sáng lấp lánh, dâm mĩ đến vô pháp nhìn thẳng. Nàng run lên, hai luồng thỏ nhi tựa hồ đều có thể chiếu ra ánh trăng……
Nàng sững sờ khi Tiêu Huyên cúi đầu, từ khe rãnh hai luồng thỏ nhi liếm một đường hướng lên trên.
Mút lấy xương quai xanh của nàng, đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua cằm, hướng lên trên quấn lấy môi nàng, thong thả ung dung mà gặm.
Thiên điện bỗng nhiên sáng lên những ánh nến. Ninh Oản bị dọa nhảy dựng, biết rõ là thị nữ ban đêm ở gần nàng, sợ bị gặp được, “Bệ hạ, bệ hạ cần phải trở về…… Lần sau…… A…… Lần sau lại làm thần thiếp…… Hầu hạ ngài…… A……”
Tiêu Huyên chỉ giả vờ như không nghe thấy, lại nhanh chóng đỉnh lộng không ngừng. Ninh Oản bị đỉnh đến nói không nên lời , mở to hai mắt cầu xin hắn.
Tiêu Huyên xem đến dưới thân nóng lên.
Búi nhi căn bản không biết, nàng hiện tại .
Mắt thấy cung nữ sắp đi ra, Ninh Oản sợ tới mức hồn vía lên mây “Bệ hạ, ngài lại lộng thần thiếp…… Ít nhất không thể ở chỗ này đi…… A……”
Đậu đến không sai biệt lắm, Tiêu Huyên thấy vậy liền nhận lời, xoay người ôm nàng vào lòng, trốn ở cửa sổ, chỉ là như cũ cắn lỗ tai nàng nói nhỏ “Búi nhi thật là nhẫn tâm, trẫm một lần cũng chưa ra, ngươi liền phải đuổi trẫm đi sao……”
Ninh Oản đỏ mặt không nói gì, nghĩ đến chuyện lần trước, nàng lại càng không muốn nói.
Lần trước khi nàng tỉnh lại, trên giường đã được dọn sạch sẽ, nhưng thứ trong cơ thể nàng vẫn còn đó, thực không thoải mái. Nàng ngồi ở thau tắm, chịu đựng xấu hổ moi đào đã lâu, mới đào ra. May mắn thay thau tắm đủ lớn, mấy thứ này thực nhanh tản ra, không làm Uy Nhuy cùng Kiêm Gia phát giác.
Ninh Oản rối rắm mà thấp giọng nói “Bệ hạ nghĩ ra vài lần đều được, nhưng là không thể…… Không thể ở bên trong ”
Tiêu Huyên cố ý hù dọa nàng “Liền phải ở bên trong Muốn đem hoa huyệt búi nhi cho ăn đến no, muốn cho búi nhi từ trong ra ngoài đều là của trẫm ”
Giọng nói của các cung nữ càng lúc càng gần, Ninh Oản đành phải đồng ý “…Được, bên trong, thần thiếp đáp ứng là được……”
Chuyện làm bệ hạ vui vẻ thật sự khiến Ninh Oản đau đầu. Đặc biệt hống hắn vui vẻ là chính mình hiến thân, vậy càng đau đầu.
Thật thật là gần vua như gần cọp……
Ninh Oản thính tai, nghe thấy hai cung nữ thương lượng, muốn đến xem trưởng công chúa điện hạ như thế nào, giật mình vội vàng đẩy hắn, “Đi, đi mau, hồi trên giường đi, mau a bệ hạ……”
Tiêu Huyên cười nhẹ, “Kia búi nhi phải đáp ứng trẫm, để trẫm uy no cái miệng nhỏ của nàng, nếu không trẫm sẽ không đi.”
Ninh Oản gấp đến độ rơi lệ, chỉ có thể đầu hàng, “Cầu xin bệ hạ tha cho thần thiếp, chỉ cần che lấp lần này, bệ hạ đêm nay tưởng như thế nào tận hứng đều được……”
Ninh Oản gấp đến độ không biết nói cái gì, hoàn toàn không ý thức được chính mình đã hứa cái gì.
Tiêu Huyên đáy mắt ám quang kích động, xoay người ôm nàng vào lòng, lặng yên không một tiếng động mà chui vào màn giường.
Ninh Oản vừa mới luống cuống tay chân đem hoàng đế bệ hạ giấu đi, hai cái cung nữ liền đẩy cửa tiến vào.
Ninh Oản cảm thấy nguy hiểm, liền ngồi dậy, cách màn giường kêu các nàng, “Uy Nhuy, Kiêm Gia, a……”
Ninh Oản sửng sốt.
Tiêu Huyên cư nhiên dùng tay……
Ninh Oản vội vàng duỗi tay vào trong chăn, ngược lại bị hắn bắt được, chậm rãi xoa bóp khớp ngón tay.
Hai người bọn họ cũng sửng sốt, không nghĩ tới nàng tỉnh, chạy nhanh hỏi “Điện hạ tỉnh, có khá hơn không? Có chuyện gì sao?”
Cách tẩm trướng, các cung nữ chỉ thấy trưởng công chúa yểu điệu thân ảnh, tựa hồ rất mỏi mệt, “Không cần, gần nhất buổi tối không có triệu kiếm, liền không cần tới thăm ta, tránh quấy rầy giấc ngủ của ta……”
Hai người thật sự cho rằng mình là người quấy rầy giấc ngủ của Điện hạ nên vội vàng gật đầu đồng ý rồi rút lui.
Ninh Uyển thấy vệt nước dưới cửa sổ liền đỏ mặt.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu như bị các nàng phát hiện, liền không biết giải thích ra sao.
Nàng còn chưa kịp thở đã bị kéo vào trong chăn.
Hai người tựa vào nhau, hơi thở càng thêm nóng rực.
Ninh Oản nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói “Canh giờ không còn sớm, bệ hạ vẫn là sớm chút nghỉ ngơi…… A ……”
Hắn nhấc một chân nàng lên, nằm nghiêng ở bên người nàng đâm vào huyệt
“Búi nhi thật nhẫn tâm, dùng xong liền ném, trẫm rất là thương tâm……” Tiêu Huyên nói nhỏ, tà tà cười “Vừa rồi nàng đã hứa với trẫmcái gì, chẳng lẽ nàng quên mất rồi sao. ..”
Ngoài cửa sổ ánh trăng dần dần nhạt đi, trong tẩm điện màn giường kẽo kẹt kẽo kẹt, tiếng xì xào cùng tiếng thở dốc thật lâu mới lắng xuống.

Bình luận

Để lại bình luận