Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Đêm của sự thật
Một tiếng rên bị nén lại. Cảm giác căng tức, đau đớn, nhưng lại xen lẫn một khoái cảm mãnh liệt không thể gọi tên. Nó quá đột ngột, quá mạnh mẽ. Chồng cô chưa bao giờ làm cô cảm thấy như thế này. Sự hiền lành của Đức Hải là một vùng nước tù. Còn Lăng Thiệu, anh là một cơn bão.
Anh bắt đầu di chuyển. Nhanh, mạnh, dứt khoát.
Thư Tâm cắn chặt môi, nhưng tiếng rên rỉ cứ bật ra. Cô không còn là mình nữa. Cô là một sinh vật bản năng, chỉ biết đón nhận, quằn quại theo từng nhịp thúc của anh.
“Thoải mái… quá…” Cô khóc nức nở, những từ ngữ xấu hổ bật ra mà cô không thể kiểm soát.
Và rồi, một cơn co giật ập đến, mạnh mẽ đến mức cô nghĩ mình sẽ chết. Cơ thể cô giật nảy lên, tâm trí trắng xóa.
Anh vẫn chưa dừng lại. Anh bế bổng cô lên. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt. Anh ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại. Nệm lún xuống, bao bọc lấy cô.
Anh không vội vã. Anh trút bỏ quần áo. Trong ánh sáng mờ ảo của thành phố, Thư Tâm nhìn thấy bóng hình của anh. Một cơ thể hoàn hảo. Cường tráng, mạnh mẽ, khác hẳn sự gầy gò, khắc khổ của Đức Hải. Đây là cơ thể của một thợ săn.
Anh bò lên giường, đè nặng lên cô. Cô cảm nhận được sức nặng của anh, hơi nóng của anh, và sự cứng rắn đang thúc vào đùi cô.
“Nhìn tôi.” Anh ra lệnh.
Cô mở mắt. Ánh mắt anh như hai đốm lửa.
Anh bật đèn đầu giường. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi. Thư Tâm vội lấy tay che mặt.
“Đừng che.” Anh gỡ tay cô ra.
Anh nhìn cô. Gương mặt ửng hồng, tóc rối bù, mắt ngấn nước, môi sưng mọng. Và cơ thể cô… Vòng một đầy đặn mà chiếc váy bảo thủ thường ngày không thể che giấu, giờ đây phô bày một cách kiêu hãnh. Trắng nõn, run rẩy.
Anh nhận ra ngay. Người phụ nữ này… là một tờ giấy trắng. Dù đã kết hôn năm năm, cô vẫn nguyên sơ một cách đáng kinh ngạc. Anh so sánh cô với Tống Văn. Tống Văn mỏng manh, lạnh lẽo, mỗi lần chạm vào đều là sự chịu đựng. Còn Thư Tâm… cô như một ngọn lửa bị dồn nén, chỉ cần một mồi lửa là bùng lên. Anh đã nhặt được một báu vật.
Anh đưa tay, chạm vào vật cứng rắn của mình, rồi nắm lấy tay cô, đặt lên đó.
Thư Tâm giật nảy mình. Cô chưa bao giờ… Đức Hải chưa bao giờ bắt cô làm vậy. Cô sợ hãi, nhưng sự tò mò còn lớn hơn. Cô cảm nhận được sự nóng bỏng, sự sống đang rạo rực trong lòng bàn tay mình.
Cô rụt rè, rồi bất chợt, một sự táo bạo không tưởng trỗi dậy. Cô muốn biết. Cô muốn khám phá người đàn ông này. Cô cúi xuống.
Lăng Thiệu thở hắt ra. Anh ngửa đầu, tay siết chặt ga giường. Kỹ thuật của cô vụng về, non nớt, nhưng chính sự vụng về đó lại khiến anh phát điên.
Anh không thể chịu đựng thêm. Anh lật cô lại, đè cô xuống nệm. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, rồi lấp đầy cô một lần nữa.
Lần này, cô không còn đau. Chỉ có khoái cảm, dâng lên, rồi lại dâng lên, như những con sóng không bao giờ dứt. Anh lật cô nằm sấp xuống. Tư thế hoàn toàn phơi bày và phục tùng.

Bình luận

Để lại bình luận