Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Chiếc Hộp Gỗ Bí Mật và Tình Yêu Thầm Kín

Trông như một chú mèo con đang nũng nịu. Cô lại khóc nữa rồi. Nhưng mà Mục Phách biết, lần này cô là vì quá sung sướng mà khóc. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt dọc theo đường cong cột sống, đến giai đoạn nước rút cuối cùng, Mục Phách thu tay lại. Nắm lấy hai cánh mông căng tròn, dùng sức véo mạnh một cái, anh khẽ rên lên nửa người trên mượn lực mà tách ra một chút, nửa người dưới lại càng thêm dính chặt không thể tách rời. Sau khi dòng nhiệt dịch nóng bỏng bắn ra, cả hai người cùng run rẩy, tức khắc ướt đẫm mồ hôi như vừa mới từ trong nước bước ra.

“Cậu bé” vẫn còn cứng rắn, Mục Phách chậm rãi rút ra, mang theo thứ dịch trắng đặc sệt. Chỉ dùng tay lau không thể sạch hết được, anh cầm hộp khăn giấy gần đó qua giúp Gia Ngộ lau sạch sẽ, thấm ướt hết tờ này đến tờ khác.

Gia Ngộ mệt đến mức đầu cũng không nhấc lên nổi, cô nhắm mắt lại hỏi: “Đi phòng tắm rửa nhé?”.

“Được.” Mục Phách ôm Gia Ngộ vào lòng, nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô sau cơn mây mưa, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

“Ưm?” Cô khẽ rên lên một tiếng trong cổ họng.

“Anh sẽ đi cùng em.” Anh dịu dàng đáp.

Trước kia, những lúc Mục Phách đi làm, Gia Ngộ thích nhất là nằm ườn trên giường, một khi đã nằm là có thể nằm cả ngày trời. Hiện tại những lúc Mục Phách đi làm, Gia Ngộ lại thích dọn dẹp đồ đạc. Tủ quần áo, phòng làm việc… cô đem những thứ bừa bộn ra sắp xếp lại gọn gàng, phân loại cẩn thận, rồi lại từ từ đặt chúng về đúng vị trí. Dì giúp việc nói, bà bầu hoạt động nhiều một chút cũng tốt.

Hôm nay Gia Ngộ định dọn dẹp phòng làm việc, nhưng không phải phòng của cô mà là của Mục Phách. Trước đó cô đã hỏi qua ý kiến của anh, anh nói không vấn đề gì. Bàn làm việc của Mục Phách vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Chiếc ống đựng bút bị đổ nghiêng, cô dựng lại ngay ngắn rồi đặt về vị trí cũ. Sau đó Gia Ngộ liền chẳng còn việc gì để làm nữa. Cô tìm một cuốn sách trên giá, thoạt nhìn có vẻ rất nhàm chán. Trên giá sách của Mục Phách, phần lớn là những cuốn sách khô khan, nhưng cuốn Gia Ngộ đang cầm trên tay lại thuộc thể loại hài hước dí dỏm. Hứng thú dâng lên, cô đọc một mạch liền hai tiếng đồng hồ, đến khi đôi mắt mỏi nhừ mới chịu đưa tay lên dụi dụi.

Mục Phách hình như sắp tan làm rồi.

Khi đặt cuốn sách trở lại giá, khuỷu tay cô không cẩn thận va phải một chiếc hộp gỗ nhỏ. Chiếc hộp gỗ tinh xảo được đánh bóng loáng, bên cạnh chạm khắc hình một chùm hoa mộc lan đang hé nở, kéo dài đến giữa nắp hộp. Gia Ngộ phảng phất như ngửi thấy được cả hương hoa thoang thoảng. Mà chiếc hộp gỗ này lại không hề khóa.

Gia Ngộ chẳng hề có chút áp lực tâm lý nào mà mở nó ra. Đồ vật bên trong lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Mấy tờ tiền một trăm đồng và vài tờ năm mươi đồng. Tổng cộng được chia làm ba phần, dùng giấy ghi chú để ngăn cách. Gia Ngộ kinh ngạc, hình như cô vừa phát hiện ra quỹ đen của Mục Phách rồi. Cho nên là nên đặt lại chỗ cũ, hay là lấy ra xem thử?.

…Trước tiên cứ xem có bao nhiêu tiền đã.

Phần thứ nhất, bốn tờ một trăm và một tờ năm mươi, trên giấy ghi chú viết bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ. Gia Ngộ mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng lại không có manh mối rõ ràng, cô tiếp tục xem xét. Phần ở giữa, ba tờ một trăm đồng, trên giấy ghi chú là…. Gia Ngộ đọc thành tiếng: “Phí chạy việc sửa đồng hồ.”.

Không cần xem đến phần tiền thứ ba ghi chú cái gì nữa, cô đã biết chiếc hộp này đựng thứ gì rồi. Đây chính là “tiền công” mà cô đã từng đưa cho Mục Phách. Ngày đó cô hỏi Mục Phách, tại sao lại gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô mà không hề đề tên. Mục Phách nói, anh cảm kích việc cô đã “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” vào năm học cấp ba đó. Gia Ngộ sờ sờ những tờ giấy bạc trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Anh đã lừa cô. Trời hạ tuyết giá lạnh, anh cũng đâu có đem số than đó đốt sạch đi, mà lại đặt ở một nơi khô ráo cất giữ cẩn thận. Đồ ngốc này!. Còn không chịu thừa nhận rằng anh thích cô.

Gia Ngộ khẽ cong khóe miệng, đem mọi thứ đặt lại về chỗ cũ. Vui sướng mà cảm khái một tiếng, cô chống má ngồi ngẩn người, tự hỏi Mục Phách rốt cuộc đã bắt đầu thích cô từ khi nào. Một năm ở Trấn Nam Thủy đó, tính cách của cô cũng chẳng hề vui vẻ gì cho cam. Bởi vì trong lòng luôn chất chứa tâm sự nên mặt lúc nào cũng xị ra, nhiều nhất cũng chỉ là lúc trắng bệch đi vì sợ hãi, dù sao thì ở Trấn Nam Thủy những ngày mưa cũng chiếm phần lớn thời gian.

Bình luận (0)

Để lại bình luận