Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cây gậy anh chống thành một cái lều lớn, không nhìn ra dáng vẻ bị cô đè đau.
Kiều Đình cẩn thận cởϊ qυầи dài anh ra.
Bởi vì cây gậy anh quá lớn, kéo xuống rất khó khăn, kéo mạnh thì không được (lỡ như bị đứt gãy thì không còn “Tính phúc” nữa), đành phải phải cho tay vào trong quần anh, lấy cây gậy nóng hổi ra.
Nhìn nó khí thế ngẩng đầu, không hề có dáng vẻ gì là bị thương.
Tuy nhiên, cô vẫn mở miệng nhỏ, thổi khí về phía cây gậy.
“Phù…Phù…”
Kiều Đình thổi dọc theo cây gậy, hơi thở nóng hổi phả vào đầu gậy, giống như một làn gió mùa hè ấm áp, khiến Bá Vân rất dễ chịu, anh thoải mái dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt.
Đặc biệt khi thổi đỉnh gậy, cảm giác nhồn nhột làm anh nhịn không được rùng mình một cái, dịch tuyến tiền liệt chảy ra.
Dưới sự hướng dẫn của Bá Vân, Kiều Đình đần độn ngày nào đã dần thông minh hơn, học 1 biết 10.
Lỗ nhỏ ngưng tụ chất lỏng trong suốt như giọt nước, cô vươn lưỡi, nhẹ nhàng chọc vào cái lỗ, liếʍ giọt nước đưa vào trong miệng.
“Ưm …” Bá Vân rêи ɾỉ thể hiện sự sung sướиɠ.
“Còn đau không?” Kiều Đình hỏi.
“Hừ.”
Đau thì tất nhiên không đau, nhưng vẫn muốn làm bộ làm tịch, để cô gái của anh “Thương tiếc” anh.
“Đau chỗ nào?”
Kiều Đình biết ý anh nhưng cũng phụ họa theo.
Bá Vân chỉ ngẫu nhiên đến một nơi và muốn xem Kiều Đình sẽ làm gì.
“Nơi này à?”
Vừa rồi Bá Vân chỉ vào khe rãnh dưới qυყ đầυ, đó là bộ phận mẫn cảm của anh, mỗi lần Kiều Đình liếʍ, anh cảm thấy sung sướиɠ như được bay lên trời.
“Cơn đau… mau bay đi!” Kiều Đình vỗ về qυყ đầυ Bá Vân.
Bá Vân kinh ngạc trừng mắt.
“Em…”
“Đau đớn bay đi!” Kiều Đình làm thêm hai phát nữa, lay động thân cây gậy.
“Này.” Bá Vân bắt lấy tay cô đang đùa dai, cười mắng, “Em đang chơi bóng sao?”
Ăn cắp là hành vi không tốt, cha mẹ thầy cô không dạy cho bạn à?
“Em đang kêu cơn đau bay đi mà.” Kiều Đình mở to mắt, nhìn vô tội: “Hồi nhỏ khi em ngã, mẹ em sẽ vỗ nhẹ vào vết thương hai lần, sau đó nói bay đi.”
Dừng ăn cắp chất xám của chúng tôi đi hỡi những con người không có liêm sỉ.
“Càng ngày càng nghịch ngợm ha?” Bá Vân véo má Kiều Đình bằng hai tay, kéo cô lên.
“A… Đau… Đau quá …”
Mười ngón tay Bá Vân ở trên hai bên má cô vỗ qua lại nói: “Đau mau bay đi.”
“Anh xấu quá.” Kiều Đình giả vờ tức giận đấm vào vai anh hai cái “Quá đáng!”
“Cái này là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.”
“Anh nói cái gì vậy, nghe không hiểu.”
“Bảo em chăm đọc sách vào thì không nghe.” Bá Vân chỉ vào cái mũi nhỏ của cô.
“Gần đây em đọc rất nhiều sách!” Kiều Đình phản đối, “Nó làm em đau đầu.”
Sau giờ học, cô còn học từ vựng Tiếng Anh, cô chưa bao giờ chăm chỉ như vậy, may rằng, có công mài sắt có ngày nên kim, thành tích của cô đã khá hơn, không chừng kì thi này có thể lọt vào top 10.
“Đau ở đâu?” Bá Vân vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Chỗ này…” Ngón tay chuẩn bị chỉ vào thái dương nhanh chóng rút về, trừng mắt nhìn anh: “Có phải anh muốn đánh nơi em bị đau sau đó nói đau hãy bay đi?”
“Làm sao anh có thể đánh đầu em được, lỡ như em bị ngốc, không thi được vào trường anh thì sao?”
“Đúng vậy.” Cô tin Bá Vân sẽ không bao giờ mạo hiểm như vậy.
“Đau ở đâu?” Anh hỏi lại.
“Ở đây.” Kiều Đình chỉ vào thái dương của cô.
Bá Vân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên từng bên thái dương cô. Kiều Đình bị nụ hôn làm cho ngượng ngùng, khóe miệng không nhịn được cười.

Bình luận

Để lại bình luận