Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sơn Phong

Nhiều năm trôi qua.

Buổi họp lớp đại học. Mọi người đều đã thay đổi. Họ xôn xao bàn tán về nhân vật chính của đêm nay: Trình Vãn Phong.

Không còn là “Lọ Lem”. Nàng bây giờ là Tổng giám đốc của “Sơn Phong” – một công ty thiết kế đang lên như diều gặp gió.

Cánh cửa mở ra. Vãn Phong bước vào. Nàng mặc một chiếc váy lụa đen, cắt may tinh xảo, khoác hờ một chiếc blazer. Mái tóc vàng óng được búi cao, để lộ chiếc cổ kiêu hãnh. Đôi mắt lam nhạt không còn vẻ rụt rè, mà đầy tự tin và quyền lực.

Đi bên cạnh nàng, vẫn là anh. Tiêu Cảnh Duệ.

Anh ta vẫn đẹp trai như một vị thần, nhưng vẻ ngạo mạn, chiếm hữu đã được thay bằng sự dịu dàng, tự hào. Anh ta kéo ghế cho nàng, nhận lấy áo khoác, và ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt vẫn như ngày nào, chỉ dán chặt vào một mình nàng.

Đám đông chết lặng. Tin đồn họ chia tay sau tốt nghiệp… là giả.

“Trời ơi, Vãn Phong!” Một bạn học nam lấy hết can đảm. “Bà xã… à không… Trình tổng! Công ty của… à… Tiêu tổng… còn tuyển người không? Cho tôi một chân với!”

Mọi người cười ồ.

Tiêu Cảnh Duệ mỉm cười, nâng ly rượu vang. Đôi mắt đào hoa của anh ta lướt qua Vãn Phong, đầy sủng nịnh.

“Chuyện đó… cậu phải hỏi vợ tôi.”

“Hả?”

“Công ty ‘Sơn Phong’ là của cô ấy. Tôi,” anh ta nhún vai, “chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, tối về còn phải nộp đủ lương cho bà chủ thôi.”

Cả bàn tiệc lại một lần nữa chết lặng. Ghen tị đến hộc máu.

Bữa tiệc tan. Hai người không lên xe. Vãn Phong muốn đi dạo.

Nàng tháo giày cao gót, đi chân trần trên vỉa hè. Tiêu Cảnh Duệ lập tức cởi giày của mình ra, xách giày cho cả hai, cùng nàng đi chân đất.

“Em đang mang thai, đi như vậy không tốt.” Anh ta càu nhàu, nhưng vẫn chiều nàng.

“Mới ba tháng, có sao đâu.” Vãn Phong cười, ngước nhìn bầu trời đêm của thành phố. “Đại Sơn.”

“Anh nghe.” Anh ta nắm chặt tay nàng.

“Ngày xưa ở trên núi, em hay tự hỏi, không biết thế giới bên kia ngọn núi… trông như thế nào.”

“Giờ em thấy rồi.” Anh ta mỉm cười. “Thế nào?”

Vãn Phong dừng lại, quay sang nhìn anh. Nàng nhón chân, hôn lên môi anh. Đôi mắt lam nhạt của nàng long lanh hơn cả sao trời.

“Rất tốt.” Nàng thì thầm.

“Bởi vì… bên kia ngọn núi đó… có anh.”

(Hết)

Bình luận

Để lại bình luận