Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh sững người một hồi, trong lòng lại tràn ngập cảm giác đau xót.

Cô chỉ cắn một miếng nhỏ rồi cẩn thận cất viên kẹo lại vào túi đóng gói ban đầu.

Rất hài lòng.

Dù chỉ là nếm được một chút vị ngọt thôi cũng là điều rất khó khăn với cô rồi.

Phải gần một giờ họ mới trở lại phòng ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn nắm chặt góc áo Cố Quyết, mơ hồ lẩm bẩm: “Anh ơi, ngày mai nhớ mua bao nhé.”

Cố Quyết nghiêng người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên má cô, trầm giọng đáp: “Được, anh nhớ rồi, em ngủ đi.”

Có lẽ vì hiếm khi thức khuya nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng Cố Quyết mở mắt trong bóng tối không thể ngủ được.

Trên thực tế, khi Bùi Gia Mạt chủ động đưa cho anh cái kẹo dài, anh đã nhớ ra chuyện gì đó. Trong nhà anh có hai đứa em họ song sinh nhỏ, hai đứa bé được cả nhà cưng chiều mà lớn lên, điều Cố Quyết nhớ nhất là mỗi mùa hè bọn chúng đều sẽ vì phần kẹo lớn hơn mà tranh nhau, nếu đứa nào xui xẻo bị thua thì sẽ ngã nhào đất và bật khóc ngay lập tức.

Cố Quyết sợ bọn chúng khóc nhất, mỗi lần xảy ra chuyện này, anh phải mở tủ lạnh lấy một cây kem chia ra và chia phần nhiều hơn cho đứa trẻ đang khóc khiến người ta đau đầu kia.

Nhiều lúc anh nghĩ không phải chỉ vì trẻ con biết khóc mới có kẹo.

Mà là những đứa trẻ được ăn kẹo mới có cơ hội được khóc.

Những đứa trẻ không được nuông chiều, chiều chuộng có lẽ khi lớn lên sẽ giống Bùi Gia Mạt vậy.

Trong tiềm thức, theo bản năng sẽ muốn làm hài lòng người mình thích.

Miếng bánh rán đầu tiên, cây kẹo dài hơn.

Cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc giữ nó cho riêng mình.

Bao gồm những lời cô nói với anh trên xe buýt, sự cô lập và bị từ chối mà cô trải qua khi lớn lên cũng như sự bỏ rơi của gia đình.

Tảng đá đè nặng trong long, mang theo nỗi đau âm ỉ cứ quấn lấy anh.

Đêm khuya, cô gái đang ngủ bên cạnh anh phát ra tiếng thở nhẹ, Cố Quyết nhìn cô, ngập ngừng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại của cô.

Lúc này, khóe môi cô gái khẽ động, cơ thể cuộn tròn lại, mơ hồ nói điều gì đó, lại chìm vào giấc ngủ say.

Gió đêm thổi tung rèm cửa.

Cố Quyết phản ứng hồi lâu mới nhận ra cô vừa gọi tên mẹ.

…….

Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, như thể ngay cả ông trời cũng muốn chúc phúc cho cô may mắn ngày này.

Buổi sáng khi cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi với Cố Quyết, Bùi Gia Mạt gặp Chu Tư Viên.

Cô gái đi theo họ một lúc rồi bất ngờ chạy tới nắm tay cô.

Làn gió nhẹ thổi qua má cô, những ngón tay mềm mại của cô gái siết chặt lấy tay cô, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Cố Quyết quay đầu nhìn bọn họ rồi lặng lẽ bước đi.

Mãi cho đến khi khoảng cách với Cố Quyết ngày càng xa hơn, Chu Tư Viên mới lặng lẽ nói: “Gia Mạt, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

“Hả? Bùi Gia Mạt sững sờ vài giây, “À…… Cảm ơn cậu……Nhưng sao cậu biết thế?”

Giọng cô gái vẫn còn nhỏ nhẹ: “Lúc trước tớ đã xem thông tin căn cước của cậu khi điền vào tờ khai.”

“À……”

Im lặng một hồi, Chu Tư Viên lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc móc khóa mèo làm bằng len đưa cho cô: “Đây là quà sinh nhật tớ làm cho cậu, tuy hơi xấu và má hồng trên mặt mèo vẫn không đúng màu, nhưng tớ vẫn hy vọng mong cậu có thể nhận lấy nó…”

Giọng nói của cậu ấy càng lúc càng thấp, cho đến cuối cùng, trong lời nói của cậu ấy ẩn chứa một câu: “Tớ xin lỗi…”

Cơn gió nhẹ của mùa đông kéo theo bóng mây, Bùi Gia Mạt cúi đầu, nâng chú mèo dễ thương lên, nhẹ nhàng chạm vào má Chu Tư Viên.

Cô nói với cậu ấy trong lòng: “Không sao đâu.”

Bước vào sân trường, đám đông dần trở nên ồn ào.

Rất đông người qua lại nhưng hai cô gái vẫn nắm tay nhau thật chặt.

“Nhân tiện, Gia Mạt à để tớ nói cho cậu biết.” Chu Tư Viên kéo tay áo cô, bịt tai cô thấp giọng nói: “Cậu nhất định phải tránh xa người đó ra.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận