Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Quà Tặng Của Những Năm Tháng Đã Qua

Bọn họ phải quay về cuối con phố để ăn món cơm lam quen thuộc.

Lần đầu tiên Tuế Hòa ăn cơm lam đã ngay lập tức yêu thích hương vị của nó. Mấy ngày liên tiếp sau đó, bữa sáng nào cô cũng chỉ ăn duy nhất món này.

Tuế Hòa hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sớm mai, cảm khái: “Không khí thật tuyệt vời.” Chóp mũi quanh quẩn mùi hương mặn mòi của nước biển. Bầu trời trong xanh như một viên kẹo bạc hà khổng lồ. Gió thổi lành lạnh, thổi tan đi những đám mây vừa mới tụ lại. Tiết trời hôm nay rất đẹp, người đi bên cạnh cũng rất tuyệt vời.

Lòng bàn tay bị cộm bởi một vật cứng. Cảm giác có chút lạ lẫm, nhưng Cừ Chiêu lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tuế Hòa đã đồng ý lời cầu hôn của hắn.

Dưới sự chứng kiến của ánh bình minh rực rỡ, cô đã gật đầu đáp lại tiếng “Vâng”.

“Hôm nay còn có một điều bất ngờ nữa dành tặng em đấy.” Cừ Chiêu nói.

Tuế Hòa ngước mắt nhìn hắn, “Vẫn còn nữa sao?”

“Ừ.”

Từ sáng sớm cho đến tận tối mịt, Tuế Hòa vẫn không chờ được cái gọi là “điều bất ngờ” mà Cừ Chiêu đã nói.

“Đi tắm đi.” Cừ Chiêu vỗ nhẹ vào mông cô. Cô ôm quần áo vào lòng, lòng hiếu kỳ đã tăng vọt đến đỉnh điểm, “Rốt cuộc là điều bất ngờ gì thế?”

Cừ Chiêu vẫn chỉ lặp lại câu nói kia: “Đi tắm đi.”

“Nếu em nhìn thấy điều bất ngờ đó, em có khóc không?” Tuế Hòa quyết định hỏi vòng vo, “Em mà khóc thì sẽ không thể kẻ mắt được đâu.”

“…Có lẽ là sẽ khóc đấy.”

Tuế Hòa ôm chặt lấy ngực mình: “Anh nói như vậy làm em không dám đi tắm nữa.”

Cừ Chiêu lại tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn, “Đi tắm nào.”

Trong lúc tắm gội, Tuế Hòa cảm thấy cực kỳ nôn nóng. Cô lơ đãng đến mức suýt nữa thì dùng nước lạnh để gội đầu.

Lau khô bọt nước trên người, cô dùng tay lau đi lớp hơi nước mờ mịt trên mặt gương, nhìn thấy trong gương là khuôn mặt mình đang đỏ bừng lên vì hơi nóng.

Cô đột nhiên cảm thấy ngại ngùng không muốn đi ra ngoài nữa.

Sáng nay cô vừa mới đồng ý lời cầu hôn của Cừ Chiêu, suốt cả một ngày không hề có cảm giác gì đặc biệt, vậy mà bây giờ lại cảm thấy ngượng ngùng khó tả.

Tuế Hòa rũ mắt xuống, vuốt ve ngón tay trơn nhẵn của mình. Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay, vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp, giống như bị một dòng nước đá tưới lên người, lại giống như bị một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt.

“Thật không thể tưởng tượng được.” Cô thì thào nói.

Búi gọn mái tóc lại, Tuế Hòa không mặc áo lót, cũng chẳng để ý đến việc trên người chỉ đang mặc độc một chiếc váy ngủ mỏng manh. Cô xỏ dép vào rồi mở cửa phòng tắm bước ra.

Ngoài cửa, cả căn phòng rộng lớn đã tắt hết đèn điện, chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo nơi đầu giường. Điều hòa được chỉnh ở nhiệt độ vừa phải, khẽ thổi đi những giọt nước còn đọng lại trên làn da Tuế Hòa sau khi tắm gội xong. Cô dừng bước lại, qua ánh đèn yếu ớt, cô chỉ có thể nhìn thấy một đống hộp quà lớn nhỏ đủ loại đang được trải đầy trên giường, nhưng lại không thấy Cừ Chiêu ở trong phòng, chẳng biết hắn đã đi đâu mất rồi.

“Cừ Chiêu?”

“Anh ở đây.”

Bỗng nhiên sau lưng cảm thấy ấm áp lạ thường, Tuế Hòa giật mình hoảng hốt. Cô đưa tay ôm ngực, “Làm em sợ muốn chết, sao lại không bật đèn lên?”

“Sợ em khóc sưng húp cả mắt lên rồi lại không muốn cho anh nhìn thấy.”

Tuế Hòa trầm mặc giây lát, rồi nghi ngờ bước đến mép giường.

“Những thứ đó… là gì vậy?”

Cả một chiếc giường lớn bị những hộp quà phủ kín mít, không có hộp nào giống hộp nào, nhưng trên mỗi chiếc hộp đều được đính kèm một tấm thiệp nhỏ.

Cừ Chiêu vẫn đang ôm cô từ phía sau, hắn thổi nhẹ hơi ấm vào tai cô: “Em nhìn xem chẳng phải sẽ biết ngay sao.”

Tuế Hòa cầm lên tấm thiệp ở gần cô nhất. Vật đi kèm theo tấm thiệp là một chiếc túi xách, đó là nhãn hiệu túi xách mà cô yêu thích, nhưng lại là kiểu dáng của hai năm về trước.

“Tuế Hòa 24 tuổi, sinh nhật vui vẻ.” Cô đọc thành tiếng, nhưng thanh âm ngày càng nhỏ dần đi.

Cừ Chiêu cười cười, giải thích: “Lúc ấy anh vừa mới tìm được em, không dám đến trước mặt em để hỏi ý kiến, chỉ biết em thích nhãn hiệu túi xách này nên đã mua tặng em một chiếc.”

Tuế Hòa cứ ngỡ Cừ Chiêu nói rằng cô sẽ khóc chỉ là nói quá lên mà thôi, nhưng khi nghe những lời này rồi lại nhìn những món quà kia, chóp mũi cô thực sự có chút cay cay chua xót.

Cô lại cầm lấy chiếc hộp được gói bằng ruy băng màu xanh lá cây đặt bên tay phải, đó là món quà sinh nhật tuổi 20.

“Được đặt vào cuối kỳ học Đại học năm thứ hai, anh cảm thấy em đeo nó sẽ rất đẹp.”

Tuế Hòa thực sự muốn khóc rồi.

Năm 18 tuổi, Cừ Chiêu đã mua một chiếc vòng tay, định bụng làm quà tốt nghiệp tặng cô. Kết quả là cô lại chúc Cừ Chiêu tiền đồ như gấm, sau đó thì quyết đoán rời bỏ hắn mà đi.

Năm 19 tuổi, năm đầu tiên cô và Cừ Chiêu xa cách, Cừ Chiêu đã mua tặng cô một chiếc đồng hồ kiểu nữ, dây đeo được thiết kế vô cùng tinh xảo, kim đồng hồ bên trong vẫn đang chuyển động không ngừng nghỉ.

Quà sinh nhật năm 21 tuổi, là một con thỏ nhồi bông. Hắn đã mua cho cô một con thỏ giống hệt như con thỏ năm đó Cừ Chiêu dùng số tiền làm thêm ít ỏi bị ông chủ lòng dạ hiểm độc cắt xén để mua tặng cô.

Năm 22 tuổi, là một lọ nước hoa. Cừ Chiêu nói lần đầu tiên bọn họ làm tình với nhau, hắn đã ngửi thấy mùi hương này trên người cô.

Năm 23 tuổi và 25 tuổi, Cừ Chiêu đều mua dây chuyền tặng cô. Sợi dây chuyền thứ nhất có mặt là hình ổ khóa tinh xảo, sợi thứ hai lại có mặt là hình chìa khóa cũng tinh xảo không kém.

Cừ Chiêu nói: “Mua ổ khóa là vào lúc anh không tìm thấy em, còn mua chìa khóa là sau khi đã tìm thấy em rồi.”

Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Năm 26 tuổi, Tuế Hòa đã đáp ứng lời cầu hôn của Cừ Chiêu, cũng không biết rốt cuộc ai mới là người nhận được quà tặng đây nữa.”

Tuế Hòa khóc không thành tiếng.

Cừ Chiêu xoa nhẹ gương mặt đẫm nước mắt của cô, từng chút từng chút một hôn lên những giọt lệ nóng hổi đang lăn dài.

“Em xem, anh đã nói là em sẽ khóc mà.”

Tuế Hòa bị Cừ Chiêu ôm lấy, hai người lùi dần về phía bức tường. Cô khóc nhiều đến nỗi đôi mắt đỏ hoe cả lên, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt trông lại càng thêm đáng thương. Biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này hơi giống với con thỏ nhồi bông đang đặt trên giường kia.

Cô hít hít mũi, giọng nói nức nở: “Lần trước anh xé rách váy của em, em vẫn luôn oán giận trong lòng. Hôm nay mặc cho anh xé, em chắc chắn sẽ phối hợp.”

Bình luận

Để lại bình luận