Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mộc Trạch Tê trượt tới cái tên “Bà nội”, cô tập trung trí nhớ cả đời của mình trong vài giây kia, nhớ kỹ dãy số kia bằng tốc độ nhanh nhất.
Lượng tin tức bên trong cái di động này đã khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy kinh ngạc khiếp sợ rất nhiều lần. Mộc Trạch Tê cảm thấy dường như thứ mình cầm chính là một quả bom sắp nổ vậy, lập tức nhét điện thoại di động lại cho Nghiêm Kỷ.
“Tớ chỉ muốn ra vẻ thôi. Cậu nên cản tớ lại, chuyện quan trọng như vậy của tập đoàn nhà họ Nghiêm, nếu tớ có ý bán mấy tin tức kia thì nguy hiểm đến mức nào chứ.”
Nghiêm Kỷ nhéo khuôn mặt quyến rũ của Mộc Trạch Tê rồi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô: “Mộc Trạch Tê, bây giờ cậu không còn thông minh nữa rồi, chẳng biết tính toán gì cả. Cậu đi theo tôi là đã có thể kiếm được nhiều hơn so với việc mạo hiểm bán bí mật gì đó của tập đoàn rất nhiều, lại không sợ phải đứng trước nguy cơ ngồi tù.”
Mộc Trạch Tê theo bản năng phản bác: “Nhưng mà sẽ có nguy cơ mang thai!” Sáng hôm nay, khi kỳ dâu của Mộc Trạch Tê tới, cô mừng đến mức suýt nữa thì bật khóc, lần đầu tiên cô cảm thấy vui mừng khi mình tới tháng như vậy.
Những lời này quá mức mập mờ khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, ngay cả Nghiêm Kỷ cũng phải sửng sốt, lập tức nở nụ cười tươi rói.
Nghiêm Kỷ cúi người hôn lên môi Mộc Trạch Tê, mạnh mẽ mà hôn cô, sắc tình mà mờ ám liếm cánh môi Mộc Trạch Tê, triền miên cuốn lấy cái lưỡi của cô ở ngay trước mắt mọi người.
Mộc Trạch Tê không chịu nổi ánh mắt của những người xung quanh, vỗ nhẹ vào ngực Nghiêm Kỷ ra hiệu cho anh. Nhưng mà chẳng ăn thua gì, Nghiêm Kỷ không thèm để ý, lại càng làm nụ hôn ướt át này sâu hơn.
Thật ra tay của Nghiêm Kỷ đã che mặt của hai người đi rồi, không nhìn rõ được động tác, nhưng lại càng khiến cho người ta mặc sức tưởng tượng. Lần này Nghiêm Kỷ hôn hơi kiềm nén, không mang theo ham muốn, chỉ là hành động thân mật giữa những người yêu nhau mà thôi.
Trong tay một bạn học nam đam mê sưu tầm cùng lớp với Mộc Trạch Tê tên là Thái Tường đang cầm hai khối Rubik kỷ niệm. Cậu ta kinh ngạc nhìn hai người trai tài gái sắc đang dán dính vào nhau kia, đẩy đôi kính cận nặng lên, đó là… Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê?! Mẹ ơi!! Gặp quỷ rồi!!
Chờ đến khi Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tê ra, hơi thở của Mộc Trạch Tê đã rối loạn, đôi mắt hiện lên vẻ tình dục, trên mặt ửng đỏ. Người vây xem nhiều lên, Mộc Trạch Tê nhanh chóng lôi Nghiêm Kỷ chạy mất.
Thỉnh thoảng Nghiêm Kỷ thật sự khiến Mộc Trạch Tê khó có thể chống đỡ. Nhưng bằng một cái hôn mà có được phương pháp có thể che chở được mình, Mộc Trạch Tê cảm thấy đáng giá.

Lúc Nghiêm Kỷ hỏi Mộc Trạch Tê muốn chơi trò gì, Mộc Trạch Tê dừng một chút, cô nỉ non dứt khoát nói: “Đu quay ngựa.”
Nghiêm Kỷ đã nhận ra cảm xúc không biết vì sao sa sút của Mộc Trạch Tê, nắm chặt tay cô.
Khi hai người trở về từ khu trò chơi thì đã rất muộn.
Hai người cùng ăn cơm, ở trong phòng riêng, Mộc Trạch Tê bị Nghiêm Kỷ đè đến ngạt thở, bàn tay lưu luyến xoa nắn thân thể cô.
Mộc Trạch Tê yếu ớt nói đau bụng mới tạm thời thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê tới kỳ kinh nguyệt nên không làm chuyện kia, nhưng vẫn hôn hôn sờ sờ.
Mộc Trạch Tê mấp máy bờ môi sưng đỏ, vuốt lại quần áo nhăn nhúm trên người, cô biết mình không thể ở cùng Nghiêm Kỷ được.
Vì ngày mai đi học nên Mộc Trạch Tê quyết định về nhà mình.
Nếu ngày mai đi học, Mộc Trạch Tê lại xuống khỏi xe Nghiêm Kỷ, có thể cô sẽ lên diễn đàn của trường học lần nữa mất.
Ngoại trừ việc danh tiếng của cô bị ảnh hưởng, đến lúc đó cũng không tiện vạch rõ giới hạn với Nghiêm Kỷ.
Sau khi Mộc Trạch Tê về đến nhà thì bình tĩnh lại.
Cô ngồi yên, chờ đợi tin nhắn của La Nam Nam nhưng không thấy trả lời.
Nam Nam chưa tỉnh lại… Trong lòng Mộc Trạch Tê bất an, cuống lên.
Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi phịch lên giường nhớ lại con số kia, dự trữ sức mạnh để chuẩn bị cho ngày mai.
Nghiêm Kỷ tới tập đoàn nhà họ Nghiêm ra mặt giúp bố xử lý vài công việc.
Anh vừa làm việc vừa nhìn camera trong điện thoại, nhìn thấy Mộc Trạch Tê ngủ trước, trong lòng hơi ghen tuông. Cô không nhắn tin cho anh, cô không cần anh sao?
Hôm nay là buổi kiểm tra thể dục cuối kỳ.
Mộc Trạch Tê nhìn đường chạy bằng nhựa rộng rãi, vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị kịch bản máu me kia. Cô đá chân kéo duỗi chuẩn bị chạy.
Cô xoay eo làm nóng người, liếc mắt nhìn trộm Nghiêm Kỷ đang nói chuyện với Lâm Thi Vũ.
Cảm xúc của Lâm Thi Vũ sa sút, cô gái như thế mới mấy hôm ngắn ngủi đã gầy không ra hình người.
Lâm Kim Tiêu không chết nhưng trở thành người thực vật, bây giờ đang nằm trong bệnh viện. Lâm Thi Vũ và mẹ cô ấy đang rơi vào cảnh trong nước sôi lửa bỏng, đám người nhà họ Lâm đang nhìn chằm chằm mẹ con bọn họ.
Lâm Thi Vũ có tinh thần mạnh mẽ, cho dù tình cảnh khó khăn cũng vẫn lạc quan không chịu thua cuộc. Giờ phút này tinh thần lạc quan kia không còn, sắc mặt cô ấy trắng xanh, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng.
Trong tình tiết tiếp theo, cô sẽ đâm một dao mạnh mẽ lên thể xác và tinh thần của Lâm Thi Vũ.
Nghiêm Kỷ phát hiện ra ánh mắt rình coi của Mộc Trạch Tê, quay mặt nhìn cô nói bằng khẩu ngữ: “Kỳ kinh nguyệt chạy chậm thôi, đạt tiêu chuẩn là được.”
Tiếp theo, Nghiêm Kỷ đi về điểm đích, giúp thầy giáo tính toán đồng hồ bấm giây, ghi lại thành tích.
Mộc Trạch Tê và Lâm Thi Vũ chạy gần nhau vừa chạy vừa nói, Nghiêm Kỷ chợt cảm thấy không ổn. Anh cảm thấy trước khi về đích thì Mộc Trạch Tê sẽ giở trò.
Phát súng lệnh vang lên.
Hai bóng người xông lên chạy rất nhanh. Lần này kịch bản rất nguy hiểm, nhưng Mộc Trạch Tê không sợ. Cô đến gần đường chạy của Lâm Thi Vũ, tìm đúng thời điểm duỗi chân ra. Lâm Thi Vũ bị vấp lảo đảo một phen.

Bình luận (0)

Để lại bình luận