Chương 707

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 707

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nói là tình chị em mấy chục năm, chẳng bằng nói bà ta muốn dùng cháu gái làm mỹ nhân kế, để đặt nền móng vững chắc cho Đường Văn Thành.
Nhớ đến người mà hai vợ chồng bọn họ nhắc đến, Lâm Chi Nam gần như lập tức nhớ ra một người.
Thường ủy đã xuất ngũ Triệu Tồn Huy?
Trước đó Lâm Chi Nam từng nghe đám người Lục Nhất Hoài nhắc đến cái tên này, nhưng lại không biết ông ấy là ông ngoại của Ôn Thời Khải, chẳng trách đáng để Tần Lâm và Đường Văn Thành coi anh ta như khách quý.
Thời gian ở bên cạnh Lục Nhất Hoài, cô cũng ít nhiều nghe qua một số quy tắc trong giới chính trị, mặt ngoài đúng là do đảng viên và nhân dân lựa chọn, thật ra là cân nhắc từ giữa đảng phái lẫn nhau, ban lãnh đạo mỗi ngành đều là thế cân bằng giữa hai phe phái.
Lần này muốn lấy xuống chức vị chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị, chỉ có thể nhờ những người quyền cao chức trong không dễ theo phe kia.
Lương Trạch và Đường Văn Thành rõ ràng đều đem chủ ý đánh lên trên người Triệu Tồn Huy.
“Cảm ơn em đã giúp đỡ.” Sau khoảng thời gian trầm mặc, bàn tay Đường Văn Thành đã nắm tay Tần Lâm, nắm thật chặt. “Nếu không có em, Đường Văn Thành anh còn chưa biết ở nơi nào.”
“Cảm ơn gì chứ, đều đã là vợ chồng, anh còn nói những lời này.” Tần Lâm có chút đỏ mặt oán trách.
“Bên phía ông Triệu, em sẽ cố gắng hết sức giúp anh tranh thủ, may mà em và mẹ đứa nhỏ Thời Khải này có chút giao tình.”
Rất kỳ diệu, đã qua nhiều năm như thế, tay ông ta vẫn ấm áp hữu lực, trong cơn sóng gió quyền lực, nhiều hơn cảm giác thô ráp, nắm một cái kích thích người bà ta run rẩy.
Tay kia đi lên vỗ về vai bà ta, muốn đi đến phòng ngủ.
Mấy năm nay bọn họ ở khác phòng, nói là sợ quấy nhiễu bà ta nghỉ ngơi, mặc dù Tần Lâm có chút thất vọng, nhưng vì sợ mất mặt nên không nói ra.
“Cô gái đi chung với Uông Trúc Trân kia…”
Đường Văn Thành dừng bước quay đầu nhìn bà ta.
“Chính là cô cháu dâu mà bà cụ Lục đã gặp qua, nói là có chút giống với Nhạc Du.” Tần Lâm thử hỏi dò ông ta. “Anh cảm thấy thế nào?”
Đường Văn Thành căn bản không nhớ đến người này, cau mày đáp. “Không chú ý đến.”
Nói xong liền rời khỏi phòng, Tần Lâm ở sau nhìn theo bóng lưng ông ta, đột ngột thở phào nhẹ nhõm.
Bên này Tần Lâm không có động tĩnh gì nữa, bên kia Lâm Chi Nam bởi vì một câu thuận miệng hỏi của bà ta mà ngòi bút hơi dừng lại, ngay cả tay để trên giấy cũng dừng theo.

Bình luận (0)

Để lại bình luận