Chương 71

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 71

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Thú Nhận Thầm Kín và Kế Hoạch Sinh Nhật

Thật sự không nghĩ ra được thời gian cụ thể nào cả. Gia Ngộ lại nghĩ, có lẽ phần tình cảm này là thứ tình cảm chậm rãi nảy sinh lúc nào không hay biết. Không nhất thiết phải có một thời điểm cụ thể nào đó, tình cảm cũng có thể từng ngày lên men khi hai người ở bên nhau. Chỉ là Mục Phách có tình cảm sớm hơn so với cô mà thôi. Hơn nữa, cô cũng không thể nói rõ được mình đã bắt đầu thích Mục Phách từ khi nào. Bất tri bất giác liền thích rồi. Biết Mục Phách vẫn luôn có chút tự ti nên cô cẩn thận, tỉ mỉ mà che chở cho anh, dùng hành động để nói cho anh biết, cô nguyện ý chờ đợi. Còn thích đến mức cố tình lợi dụng lời nói của Thẩm Hành để bảo Mục Phách xé bỏ tờ hợp đồng giao dịch kia đi.

Chỉ là… Gia Ngộ lại vừa tận mắt nhìn thấy chiếc hộp gỗ được cất giữ kỹ càng này. Sau khi chân chính xác định được tâm ý của đối phương, cô có điểm chờ đợi không kịp nữa rồi.

Cho nên, gọi điện thoại cho Văn Trọng thôi.

Gần đây Dương Tương thật sự rất chật vật. Tiền bạc là nhân tố chủ yếu, mệt mỏi là nhân tố thứ yếu. Mục Quốc Vĩ hôn mê mãi vẫn chưa tỉnh lại, bà ta cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Bà ta suy đi tính lại cả một ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Mục Phách. Văn Gia Ngộ là cái đinh khó nhổ, nhưng Mục Phách thì không phải. Mục Phách thừa hưởng tính cách của cha mẹ đã khuất của mình. Dưới tình huống giữ khoảng cách nhất định vẫn đối xử với mọi người ôn hòa lễ độ, nhìn bề ngoài thì lạnh nhạt nhưng thực chất trong lòng lại rất nhiệt tình; nếu như có xảy ra chuyện gì đó thì đầu tiên nó sẽ đứng ở vị trí trung lập để phân tích vấn đề, sẽ không nói xấu người khác cũng sẽ không bạc đãi chính mình, nhưng cuối cùng ít nhiều cũng sẽ để đối phương thu được lợi ích nhiều hơn một chút.

Bà ta năm đó chính là nắm chắc được điểm này ở Mục Phách. Phí bảo hiểm là thứ nhất, tám mươi vạn là thứ hai. Vì muốn thoát ra khỏi cái “nhà tù” đó, nó chắc chắn sẽ thỏa hiệp. Nhưng bây giờ muốn phủi sạch quan hệ mà chạy đi ư, nó cũng không thể phủ nhận được trong người nó đang chảy dòng máu của Mục gia. Dương Tương tự cho rằng mình không hề bạc đãi Mục Phách. Tự cho rằng mà thôi.

Ngồi ở khu cây xanh dưới tầng trệt bệnh viện, Dương Tương siết chặt nắm tay, vẻ mặt ảm đạm. Bà ta không chắc chắn được liệu Mục Phách có còn dễ nói chuyện giống như năm đó hay không. Bởi vì bây giờ nó đã có Văn Gia Ngộ rồi. Mọi thứ đều đã khác biệt.

“Chào bác.” Một giọng nam trầm vang lên.

Dương Tương ngẩng mặt lên, đuôi mắt nhíu lại: “Cậu là…?”.

“Đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng, ánh sáng phản chiếu qua tròng kính khiến người ta không nhìn rõ được thâm ý ẩn giấu phía sau. “Tôi là Thẩm Hành, bạn của Văn Gia Ngộ.”.

Ngày cuối cùng của tháng Tư, là sinh nhật của Mục Phách. Gia Ngộ mua tặng anh một chiếc đồng hồ đeo tay dây da màu nâu sẫm, mặt đồng hồ màu xanh lam đậm, có khảm kim cương lấp lánh. Mục Phách biết chiếc đồng hồ này giá cả không hề rẻ.

“Thế nào, anh thích không?” Gia Ngộ háo hức hỏi.

Anh thở ra một hơi: “Có đôi khi anh cảm thấy mình giống như trai bao được em bao nuôi vậy.”. Gia Ngộ rất thích mua đồ cho anh, chỉ là mượn cớ sinh nhật anh mà thôi. Còn bình thường quần áo, giày dép, thậm chí cả xe hơi cũng đều là lúc tâm trạng cô tốt thì mua tặng cho anh.

“Anh biết không?” Gia Ngộ xoa xoa chóp mũi, “Đối với đa số những người có tiền mà nói, tiền bạc không thể mua được niềm vui đâu.”.

Mục Phách cười: “Cho nên?”.

“Em rất may mắn, lại không nằm trong số đa số đó, có thể dễ dàng dùng tiền mua được niềm vui. Mà niềm vui này chính là đến từ anh đấy.” Gia Ngộ giải thích.

Mục Phách trầm ngâm: “Em đây là đang tìm cớ tốt nhất cho việc em mua sắm bừa bãi đúng không?”.

“Tốt nhất ư?” Gia Ngộ vẻ mặt cao thâm khó lường, “Còn có nhiều lý do hay hơn nữa cơ, sau này em sẽ tiếp tục từ từ khai quật.”.

Mục Phách cười lớn, không khí trong phòng nhất thời trở nên vô cùng tốt đẹp.

“Giữa trưa chúng ta ra ngoài nhé?” Gia Ngộ đề nghị.

“Đi đâu vậy em?”.

“Ba em có một căn biệt thự ở vịnh Phụ Hoành, chúng ta đến đó ngắm hoàng hôn đi, đẹp lắm đấy.”. Vì muốn tạo bầu không khí lãng mạn, cô thật sự đã hao tâm tổn sức không ít. Gia Ngộ thầm nghĩ.

Vịnh Phụ Hoành gần biển, là nơi hiếm hoi có khí hậu ấm áp ở Bắc Thành vào thời điểm này.

Bình luận (0)

Để lại bình luận