Chương 71

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 71

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Tuyên Ngôn trên sân vận động
Sau đêm ở rạp chiếu phim ngoài trời, Thư Tâm cảm thấy có điều gì đó vô hình đã thay đổi. Cô trở lại công ty, vẫn là công việc phiên dịch căng thẳng, nhưng tâm trạng đã nhẹ bẫng. Cảm giác lo âu, tội lỗi mơ hồ của kẻ thứ ba đã tan biến. Tờ giấy ly hôn Lăng Thiệu cho cô xem, cùng trái tim màu đỏ cô để lại trên WeChat của anh, giống như một lời hứa ngầm.
Buổi sáng, anh không còn vội vã rời đi sau khi “ăn” cô. Anh đưa cô đi làm, chiếc xe thể thao đắt tiền của anh đỗ ngay trước cửa công ty cô, mặc kệ những ánh mắt tò mò.
“Tối anh đón,” anh nói, không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định. Trước khi cô kịp xuống xe, anh kéo cô lại, hôn nhẹ lên môi. “Làm việc đi, bảo bối.”
Hôm đó, trường đại học nơi Lăng Thiệu công tác tổ chức đại hội thể thao, có mời một phái đoàn giáo dục từ nước ngoài đến tham dự. Hiệu trưởng biết Lăng Thiệu “quen” một phiên dịch viên giỏi, liền nhờ vả anh. Lăng Thiệu, với tâm lý muốn khoe vợ ra mặt, lập tức gọi Thư Tâm xin nghỉ làm một ngày.
Cô đến, mặc một chiếc váy sơ mi màu trắng tinh khôi, mái tóc đen dài xõa nhẹ trên vai. Cô ngồi trên khán đài VIP, bên cạnh các vị lãnh đạo, cảm thấy hơi lạc lõng.
Lăng Thiệu ở dưới sân, mặc bộ đồ thi đấu bóng rổ, nổi bật giữa đám đông. Anh không ngừng ngước nhìn lên khán đài, ánh mắt chỉ dán chặt vào một mình cô.
Mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ thì người phiên dịch của trường đột nhiên gặp sự cố. Khi phái đoàn nước ngoài hỏi về triết lý đào tạo thể chất, cậu phiên dịch trẻ tuổi lúng túng, dịch sai từ chuyên môn, khiến không khí trở nên gượng gạo.
Vị hiệu trưởng lau mồ hôi trán. Ông quay sang Thư Tâm, như cầu cứu. “Thư Tâm… cô…?”
Thư Tâm bất ngờ, tim đập thình thịch. Đây là một sự kiện lớn, cô sợ mình làm không tốt. Cô bất an nhìn xuống sân. Lăng Thiệu đang đứng ở vạch xuất phát, chuẩn bị cho nội dung chạy 400m. Anh cũng đang nhìn cô. Anh không nói gì, chỉ giơ tay lên, nắm chặt lại rồi chỉ vào cô, sau đó chỉ vào chính mình.
Anh tin em.
Một luồng dũng khí ấm áp lan tỏa. Thư Tâm hít một hơi thật sâu. Cô đứng dậy, mỉm cười, cầm lấy micro từ cậu phiên dịch viên đang đỏ mặt.
Giọng nói của cô vang lên, trong trẻo, lưu loát và đầy tự tin. Cô không chỉ dịch lời của hiệu trưởng. Cô bắt đầu nói về những gì cô thấy.
“Thưa quý vị,” cô nói bằng tiếng Anh chuẩn xác, “Triết lý của chúng tôi không chỉ là thành tích. Nó nằm ở tinh thần. Giống như giáo viên của chúng tôi kia…”
Cô chỉ tay về phía Lăng Thiệu. Mọi ánh mắt đổ dồn về anh.
“Anh ấy,” Thư Tâm nói, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng, “từng là một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp. Nhưng một chấn thương gân gót chân nghiêm trọng đã chấm dứt sự nghiệp đỉnh cao của anh ấy. Nhiều người nghĩ anh ấy đã gục ngã. Nhưng anh ấy đã không. Anh ấy chọn trở thành một giáo viên, mang ngọn lửa đam mê, sự kỷ luật thép và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc đó vào trường học.”
Lăng Thiệu đứng sững ở vạch xuất phát. Anh sững sờ. Đây là góc khuất đau đớn nhất, là vết sẹo anh không bao giờ muốn ai chạm vào. Vậy mà giờ đây, cô đang nói về nó, không phải bằng sự thương hại, mà bằng một sự tự hào không che giấu.
“Điều chúng tôi muốn truyền đạt cho sinh viên,” giọng Thư Tâm đầy cảm xúc, “không chỉ là tốc độ hay sức mạnh. Đó là sự kiên cường. Đó là việc biết cách đứng lên sau khi vấp ngã, là tình yêu thuần khiýet với từng giọt mồ hôi rơi dưới ánh mặt trời. Đó chính là ý nghĩa thực sự của thể thao.”
Cô nói xong, cả khán đài im lặng vài giây, rồi nổ tung trong tiếng vỗ tay. Vị trưởng đoàn nước ngoài đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt.
“Pằng!”
Tiếng súng lệnh vang lên. Lăng Thiệu lao đi như một con báo đen. Anh không chỉ chạy bằng cơ bắp, anh chạy bằng cả trái tim đang bùng nổ. Anh nghe thấy từng lời của cô. Cô hiểu anh. Cô hiểu tất cả.
Anh vượt qua đối thủ thứ nhất, thứ hai. Anh như một ngọn lửa đỏ rực, đốt cháy đường chạy. Anh về nhất, bỏ xa người thứ hai cả một quãng.
Anh không dừng lại, mà chạy thẳng đến khán đài nơi cô đang đứng, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng rực.
Cả trường, cả phái đoàn nước ngoài, đều chứng kiến khoảnh khắc đó.
Ngày hôm đó, Lăng Thiệu trở thành “thê nô” nổi tiếng nhất trường. Vương Thành Chính rủ anh đi uống bia mừng chiến thắng.
“Không đi,” Lăng Thiệu phẩy tay, cẩn thận mở hộp cơm trưa Thư Tâm chuẩn bị cho anh. “5 giờ rồi, phải về đón vợ. Vợ tôi không thích mùi bia.”
Anh mở hộp cơm, mùi thức ăn thơm lừng. Anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt, giơ lên khoe với Vương Thành Chính: “Thấy không? Vợ tao làm đấy. Mày có không?”
Vương Thành Chính: “…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận