Chương 715

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 715

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Người đàn ông mặc quần đùi, vốn dĩ là dáng vẻ mạnh mẽ rắn rỏi, lúc này giống như hòa vào trong ánh sáng.
“Chào học trưởng Ôn.” Cô gật đầu chào hỏi với anh ta.
Thế nhưng người đàn ông không để ý đến cô, mang theo kính râm cứ thế nhìn cô, trên kính phản chiếu ánh nắng và nước biển, nổi bật lên vẻ mặt thanh lãnh.
So với lần trước lúc đến nhà Tần Lâm nhìn thấy cô còn lãnh đạm hơn, biểu cảm kia giống như đang nói.
Tôi đang lẳng lặng nhìn cô biểu diễn.
“…” Lâm Chi Nam chợt thấy xấu hổ ngón chân lặng lẽ cào cát.
Lúc tầng ngụy trang trên mặt gần như bị phá vỡ, Chu Nguyên kịp thời cứu cô. “Học muội Lâm, sao bọn họ lại đến đây chơi.”
“Chúng em lên mạng tra qua, nơi này cách Đế Đô gần, đến phơi nắng hóng gió biển thì không còn gì thích hợp hơn, vừa hay cuối tuần không có việc gì làm, cho nên bắt xe đến.”
Chu Nguyên đi lên trước một bước, ý cười trên mặt Lâm Chi Nam rõ hơn, lại giới thiệu Tần Lộ với anh ta.
Chào hỏi với nhau vài câu, mọi người đã nóng lòng muốn thử, nơi xa là liên tiếp tiếng cười vui, chỉ là bọt nước văng khắp nơi đã câu đến lòng đám người này ngứa ngáy.
Chu Nguyên rất thức thời mời Lâm Chi Nam và Tần Lộ chơi cùng, chú ý đến Ôn Thời Khải đi đến một bên ghế dựa trên bãi cát, giống như không định tham dự, Lâm Chi Nam cười từ chối. “Học trưởng, mọi người chơi đi, em nghe điện thoại đã.”
Hơn mười người vui vẻ đi chơi, ngay cả Tần Lộ cũng không chịu được dụ hoạch của mấy trò chơi kích thích trên biển, đi theo mọi người rời đi, trong bãi biển rộng lớn nơi đó chỉ còn lại mình Lâm Chi Nam, một cơn sóng biển vỗ vào lòng bàn chân cô, giống như lục bình trôi dạt.
Trước mắt là mặt biển mênh mông, sau lưng chỗ ghế dựa trên bãi cát là nam nữ đang nói chuyện.
Hai người quay lưng về phía này, không biết đang nói chuyện gì, thông qua khóe mắt, Lâm Chi Nam chú ý đến Ôn Thời Khải ở bên dáng vẻ như có điều suy nghĩ, kính râm của anh ta đã được lấy xuống để ở chỗ cổ áo sơ mi vẻ mặt buông lỏng, biểu cảm cũng dần dần trở nên nhu hòa.
Ngay cả khóe môi cũng lộ ra mấy phần ý cười.
Ánh nắng chiếu xuống bờ vai sắp chạm vào nhau của hai người, cô gái tóc vàng thiếu niên tuấn lãng, giống như là trên họa báo, phù hợp đến không nói rõ thành lời.
Đối với cô là dáng vẻ người lạ chớ gần, Tôn Ngộ Không nhìn thấy bạch cốt tinh, hận không thể một gậy đánh về nguyên hình, đối với người khác lại dịu dàng như vậy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận