Chương 72

“Đi? Như thể nào không thả? Em đã có bản lĩnh như vậy, đương nhiên sẽ để em đi.” Thẩm Nguyệt Lâm thân thể lùi về phía sau nhường cho cô một con đường.
Đời này, chưa có người phụ nữ nào dám hét lớn như vậy trên đầu hắn đâu, chỉ là một cô gái nhỏ, cũng liền ỷ vào một chút phân lượng ở trong lòng hắn, nếu đổi là người khác, hẳn đã chết tám trăm lần.
Thời Anh loạng choạng đứng lên, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát chuẩn bị rời đi.
Lúc cô đi ngang qua anh, Thẩm Nguyệt Lâm đột nhiên lạnh lùng nói: “Em cứ xác định như vậy, rời khỏi cuộc đời tôi, cuộc sống của em sẽ trôi qua an ổn không lo lắng sao?”
Cùng cô sớm chiều bên nhau nhiều năm như vậy, Thẩm Nguyệt Lâm hiểu rõ cô nhất, bất quá tuổi cô còn quá trẻ, đầu óc đơn giản lại ngây thơ, cô cho rằng thế giới bên ngoài thật tự do đặc sắc, cho rằng rời khỏi anh sẽ là thế giới rộng lớn, kỳ thực cô không hề biết rằng, chỉ cần những thứ đơn giản nhất như củi, gạo, dầu muối cũng có thể tiêu diệt mạng sống của một con người.
Chưa kể đến việc cô đã nhiều năm như vậy làm lớn tiểu thư như thế nào thích nghi được với cuộc sống của người bình thường. Cho dù những thứ cô cầm trên tay này bị người có chủ ý biết, cuộc sống của cô về sau cũng sẽ không hề tốt hơn.
Lời nói đột ngột của anh vang lên, lọt vào tai Thời Anh giống như cảnh báo cùng ám chỉ, trên đời này không có ai sẽ nguyện ý có một thanh gươm Damocles (*) treo trên đầu mình, anh xưa nay nhiều thủ đoạn, với năng lực cùng quyền thế của anh, nếu như anh thực sự muốn đối phó với cô, cô căn bản không thể phản kháng.
(*) “Thanh gươm của Damocles” là hình tượng về sự nguy hiểm rình rập, có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes
Thời Anh tấm lưng cứng đờ, cô dừng chân lại, cắn môi, kiên định nói: “Tôi chỉ muốn sống cuộc sống mà tôi mong muốn.”
Cô biết? Con đường phía trước vô cùng mênh mông, bụi gai trải rộng, chỉ là cô không muốn nhận thua, cũng không muốn chịu thua.
Cô không muốn sống dưới sự che chở của anh như một con chim hoàng yến không hiểu thế giới. Cô không muốn trở thành một con rối bị giật dây vĩnh viễn chấp nhận mọi thứ anh an bài. Cô càng không muốn tiếp tục làm món đồ chơi mình anh độc chiếm, cũng không muốn tiếp tục mờ mịt như vậy.
Điều cô mong muốn là một cuộc sống tự do và độc lập, một cuộc sống mà cô có thể tự quyết định cuộc đời của mình.
Thẩm Nguyệt Lâm nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp của cô gái như mặt hồ sâu thẳm, óng ánh trong suốt, trong trẻo động lòng người, thân thể mảnh mai đứng lẫm nhiên trong gió lạnh, như hoa mận trong tuyết, cao ngạo mà ngoan cường.
Cho đến lúc này, anh mới chính thức cảm thấy cô dường như đã thực sự trưởng thành rồi, cô đã không còn là cô bé túm lấy ống quần anh, một khắc cũng không thể rời xa, cô đã có ý nghĩ của riêng mình, cô nghĩ tới cuộc sống mà cô muốn, một cuộc sống không có sự tham gia của anh.
Lần đầu tiên trong lòng anh sinh ra cảm giác khủng hoảng cùng bi thương không thể giữ được cô, đáy mắt Thẩm Nguyệt Lâm có chút phiếm hồng, vừa mất đi vẻ giương cung bạt kiếm, anh hỏi với giọng nghiêm túc: “Oanh Oanh… Ở lại bên cạnh tôi, có thực sự là không thể chịu đựng được với em không?”
Là một người cha, từ trước đến nay anh luôn chuyên quyền độc đoán, là một người đàn ông, anh ở trên cao nhìn xuống không ai bì nổi.
Hiếm khi thái độ của anh lại hèn mọn như vậy, huống chi đối mặt với anh lại là một kẻ vô ơn, cô đem sự chân thành của anh chà đạp ở trên mặt đất, anh thả xuống tư thái, một thân cứng cỏi ở trước mặt cô, tinh thần sụp đổ.
Nhìn thấy anh như vậy, ngay cả mũi của Thời Anh cũng có chút chua xót, cố kìm nén cảm xúc sắp bộc phát, cô lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ở bên cạnh anh, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy chán ghét.”
Thẩm Nguyệt Lâm cảm thấy tim mình như bị búa nặng đập vào, một câu cũng không thể nói nên lời, trong mắt hiện lên vẻ đau xót.
Thời Anh quay mặt đi, không muốn nhìn thấy chính mình rung động ở trong mắt anh. Cô siết chặt đôi tay buông thõng bên hông, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng để cho chính mình tỏ ra thờ ơ.
“Thẩm Nguyệt Lâm, anh thả tôi đi, cũng là bỏ qua cho chính mình.”
……
“Bành!” Pháo hoa sáng lạng nở rộ trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ mỹ lệ.
Nhà nhà đốt đèn sáng trưng, ​​vốn nên là thời gian gia đình đoàn tụ, bất quá ở nơi cầu cao không ai chú ý lại đang diễn ra một cuộc biệt ly.
Thời Anh không biết bản thân như thế nào trở lại trên xe taxi, đúng vậy, Thẩm Nguyệt Lâm đã để cô đi.
Lúc này cô đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh cùng tỉnh táo, khí thế chống đỡ cuối cùng cũng bộc phát ra ngoài, mặc dù nhiệt độ điều hòa trong xe vô cùng phù hợp, nhưng cô không khỏi run rẩy toàn thân.
Suy cho cùng, nỗi sợ hãi đối với Thẩm Nguyệt Lâm đã khắc sâu vào xương tủy cô, sống hơn mười mấy năm, cô chưa bao giờ dám lớn tiếng với anh như hôm nay. Cô chỉ biết Thẩm Nguyệt Lâm thực sự sẽ không làm gì cô, cũng không nên tiếp tục suy nghĩ tránh lòng càng sợ hãi.
Rốt cuộc là sợ hãi hay là khó chịu, ngay cả bản thân cô cũng không rõ ràng.
Nghĩ đến một cảnh cuối cùng, Thời Anh cảm giác như có một tảng đá khổng lồ đè lên ngực mình, nặng đến không thở nổi, nước mắt không tự chủ liền chảy xuống, cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, thống hận chính mình đã không đủ kiên định.
Hóa ra việc rời đi không hề dễ dàng như cô tưởng tượng, nghe thấy Thẩm Nguyệt Lâm nói cô là người máu lạnh tuyệt tình, nghe thấy những câu hỏi cùng sự bối rối của anh, tuy khuôn mặt cô không chút biểu cảm nhưng nội tâm lại cảm thấy bất đắc dĩ cùng khổ tâm.
Nếu như có thể, cô cũng không muốn cùng anh quyết liệt thành bộ dạng này, chỉ là đối với anh, cô không hề có tình cảm nam nữ, thế nhưng tình cảm gia đình sớm chiều chung đụng bên anh hơn mười mấy năm vẫn khó mà xóa, nhìn thấy anh đau đớn phát điên, phẫn nộ thất vọng, cô cũng không hề cảm thấy dễ chịu…
Thế nhưng, nếu cô muốn tự do, muốn cuộc sống thuộc về riêng mình, cô cũng chỉ có thể bỏ đi những thứ này.
Cô gái quay đầu lại, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng chảy nước mắt, đã nỗ lực cố gắng che giấu dáng vẻ chật vật của mình, bất quá vẫn bị tài xế nhìn thấy qua kính chiếu hậu, anh nhịn không được mở miệng hỏi: “Cô gái? Cô có sao không?”
Kỳ thực, những vết ngón tay trên khắp chiếc cổ trắng như tuyết của cô lộ quá rõ ràng, muốn coi nhẹ cũng khó khăn.
Người lái xe cảm thấy cô nhất định là bị khi dễ, một cô gái còn trẻ như vậy, vừa nãy còn rất tốt, kết quả gặp phải đám người kia bóp cổ thành bộ dạng này, con mắt cũng khóc đến đỏ bừng, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra cô đã phải chịu đựng rất nhiều ủy khuất..
Đây cũng là lần đầu tiên người lái xe gặp phải tình trạng này, anh không hiểu thấu vì sao bị một đám xe ngăn lại, lại không hiểu thấu tại sao bản thân bị kéo đến một nơi rất xa gió thổi nửa ngày, bây giờ lại không hiểu thấu vì sao lại được thả ra yêu cầu lái xe chở cô gái này rời đi.
Anh ảo não không thôi, sớm biết như vậy đã không tham tiền xe mà ra ngoài chạy đơn, năm hết tết đến rồi không bằng ở nhà xem tiết mục cuối năm. Xui xẻo gặp phải một đám người như vậy, giống như xã hội đen, thật đáng sợ.
“Cháu không sao, cảm ơn chú…” Thời Anh nghẹn ngào nức nở, cảm ơn lòng tốt của tài xế, giọng khàn khàn.
Chú lái xe nghe xong càng thêm thay cô tức giận bất bình: “Cô gái, nếu không nhịn được thì hãy gọi cảnh sát, đám người kia nhìn qua đoán chừng cũng không phải là đồ tốt, cô cũng trạc tuổi con gái tôi, nếu ở bên ngoài chịu khổ quá mà không nói, chúng tôi với tư cách là cha mẹ trong lòng cũng cảm thấy thật khó chịu.”
“Thật sự không có việc gì, chú, bọn họ không có làm gì cháu.” Thời Anh biết chú tài xế chắc chắn đã hiểu lầm, nhưng việc chú quan tâm nhiều như vậy vẫn khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Thời Anh cố gắng bình tĩnh lại, mở miệng nói: “Chú, đưa cháu đến ngã tư phía trước là được.”
Đó là nơi cô đã hẹn với Diệp Thư Quỳnh, mẹ cô đang đợi cô ở đó. Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là năm mới đến, giống như cuộc đời cô, sắp nghênh đón một cuộc sống mới…
P/s: Suy nghĩ một chút vẫn nên kết hợp những bản thảo đã từng công bố với những bản thảo mới, như vậy sẽ tạo cảm giác gần gũi hơn. Thực ra trong lòng Oanh Oanh luôn có ba, chỉ là con bé không biết cách thể hiện tình cảm với ba trước mặt mọi người. Con bé hay tỏ ra cứng rắn, nói năng mạnh miệng, như một đứa trẻ không nghe lời. Nhưng thực ra chỉ cần một chút đau khổ là con bé sẽ ngoan ngoãn ngay.

Bình luận

Để lại bình luận