Chương 72

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 72

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nghiêu phu nhân cầm đồ chơi lắc lư trước mặt hai đứa trẻ, khiến bọn chúng bật cười thành tiếng.

Chơi được một lúc thì bà cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó bỗng nhiên nói: “Bây giờ con sắp trở thành thiếu phu nhân của Nghiêu gia rồi, dì mong con sẽ hiểu chuyện một chút, không để A Thần cứ phiền lòng.”

Tô Từ liền biết câu nói này là dành cho mình, cô dừng việc trong tay lại, đáp lời bà: “Vâng… Con biết rồi.”

“Ưm, chuyện con trở thành con dâu của dì đã chắc như đinh đóng cột rồi nên dì mới cho con một ít lời khuyên.”

“Nếu con muốn bản thân mình và Tô gia được yên ổn thì tốt nhất nên nghe lời thằng bé.”

Nghiêu Thiên bỗng nhiên nhăn mặt muốn khóc, Nghiêu phu nhân liền vội vàng cầm đồ chơi lắc lư trước mặt đứa bé.

Miệng vẫn tiếp tục nói: “Đến cả con cũng sinh rồi, dì cũng không còn ghét con như trước nữa.”

“Dì biết con thông minh, chuyện này chắc con đã hiểu.”

Tô Từ cúi đầu, âm thanh phát ra từ trong cổ họng, mang theo một chút run rẩy: “Vâng ạ, con cảm ơn dì.”

Nghiêu phu nhân nâng mắt liếc nhìn cô, trong mắt xuất hiện sự hài lòng.

Tất cả mọi thứ đều đã được lên kế hoạch hoàn tất, đến ngày hẹn đi thử đồ cưới, Nghiêu Thần lái xe chở Tô Từ đến nơi đó.

Cô được nhân viên dẫn vào trong, nhìn chiếc váy cưới được may riêng cho mình, đang mặc trên người con ma mơ canh.

Trong mắt Tô Từ không kiềm được xuất hiện ánh sáng.

Chiếc váy cưới được đính rất nhiều những viên kim cương sáng lấp lánh, từ chất vải đến từng chi tiết nhỏ trên đó đều toát ra mùi xa xỉ, đắt tiền.

Có cô gái nào mà chưa từng tưởng tượng đến chiếc váy cưới mặc mình sẽ mặc trong tương lai, Tô Từ cũng từng nghĩ đến đó. Nhưng là ở trong giấc mơ, chú rể của cô không phải là Nghiêu Thần.

Cô cũng không phải con chim hoàng yến bị hắn cầm tù, bị cắt bẻ gãy đi đôi cánh.

Bên trong giấc mơ của cô, không hề có người tên Nghiêu Thần, cô được sống trong sự hạnh phúc, vui vẻ.

“Mời tiểu thư vào thử váy cưới, bên chúng tôi sẽ chỉnh sửa lại đến khi nào tiểu thư hài lòng nhất.”

Nhân viên vén màn sang một bên để cho Tô Từ đi vào. Nghiêu Thần đang ngồi trên sô pha ở sau lưng. Hắn đang chờ đợi khoảnh khắc Tô Từ mặc váy cưới xinh đẹp xuất hiện trước mặt mình.

Đến khi màn được kéo ra, đôi mắt ngày thường lạnh như băng, không cảm xúc của Nghiêu Thần lập tức xuất hiện ánh sáng.

Tô Từ mặc chiếc váy cưới trên người, chân váy xòe ra thành từng lớp bồng bềnh, dưới ánh sáng của đèn, cả người cô lấp lánh như một ngôi sao trên bầu trời.

Hắn đứng dậy từ trên sô pha, đi về phía cô, bước chân liên tục không hề ngừng lại.

Đến khi tới trước mặt cô, chàng trai dừng lại, nhìn ngắm thật kỹ.

Tô Từ bị ánh mắt của hắn làm cho căng thẳng.

Cô sợ hắn có thể làm gì mình ngay tại chỗ này mà không chút kiêng dè.

Những nhân viên xung quanh cười tủm tỉm, đều đi ra ngoài chừa lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Tô Từ lo lắng nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời đi, đến khi cánh cửa phòng thay đồ đóng lại.

Nghiêu Thần bước đến, một tay vòng qua chiếc eo nhỏ xíu của Tô Từ, rồi kéo cô vào lòng, ôm chặt.

Môi hắn đặt trên má cô, kế bên vành tai trắng nõn mượt mà, mấp máy: “Bảo bối thật xinh đẹp.”

“Anh thật muốn đè em ra làm ngay tại đây.”

Sống lưng Tô Từ run rẩy, cô mở miệng hoảng loạn nói với hắn: “Đừng… xin đừng ở đây.”

Tiếng cười đáng sợ của hắn vang lên bên tai.

“Sao anh có thể làm tại đây được.”

“Bộ váy cưới này rất đẹp, rất phù hợp với Từ Từ, anh sẽ không làm bẩn nó.”

Hắn thả Tô Từ ra, sau đó nắm lấy hai tay cô, tỉ mỉ ngắm nghía cẩn thận.

Bây giờ cô để mặt mộc mà đã rất xinh đẹp như vậy rồi, đến ngày kết hôn khi cô trang điểm lên thì không biết sẽ còn xinh đẹp đến mức nào.

Đột nhiên nghĩ tới ngày đó, có biết bao ánh mắt dán lên người Tô Từ, Nghiêu Thần liền cảm thấy khó chịu, hắn muốn đem cô giấu đi ngay lập tức.

Bình luận

Để lại bình luận