Chương 72

Trong thời đại hòa bình ngày nay, chiến tranh đã trở thành một điều rất xa vời.

Một người đàn ông như Hạ Tây Chấp sẽ luôn ở trên đỉnh kim tự tháp bất kể anh làm gì, tại sao lại đi làm quân nhân mệt mỏi và nguy hiểm nhất?

Vấn đề của thiếu nữ mặt tròn, một nửa là để phá vỡ sự im lặng, nửa còn lại thực sự muốn biết câu trả lời.

Cô ấy nhìn Hạ Tây Chấp ánh mắt lấp lánh.

Hạ Tây Chấp đối với người ngoại trừ Khương Dạng ra, đều không có hứng thú gì

Cho dù anh có thể cảm nhận được thiếu nữ khuôn mặt tròn kia là người tốt bụng, nhưng vừa nghĩ đến người này suốt ngày “Khương Khương, Khương Khương”, quấn lấy Khương Dạng không buông, anh cũng lười trả lời cô ấy.

Nhưng mà…

Khương Dạng vốn đang nhìn chằm chằm vết thương trên bàn tay anh, lúc nghe được vấn đề này, cũng ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt trong veo yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Tây Chấp.

Khương Dạng dường như cũng đang chờ câu trả lời của anh.

Sau khi Hạ Tây Chấp nhận ra, anh dần trở nên nghiêm túc.

Anh nhíu mày, như thể đang nghiêm túc hồi tưởng lại

Một lúc sau.

Giọng nói trầm thấp hùng hậu của người đàn ông vang lên.

“Thật ra cũng chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là có một giọng nói trong đầu cứ mách bảo rằng nếu muốn bảo vệ ai đó thì nên chọn cách đúng đắn và làm chuyện gì đó có ý nghĩa. Tôi nghĩ đến đi lui, có thể nghĩ đến một điều có ý nghĩa, đó là trở thành một quân nhân”

Cho nên Hạ Tây Chấp liền đi nhập ngũ.

Khi anh 18 tuổi.

Bởi vì một lý do anh không thể nghĩ ra

Hạ Tây Chấp vừa nói xong câu đó, thiếu nữ mặt tròn còn chưa kịp cảm động thở dài, phản ứng của Khương Dạng đã vượt quá dự đoán của mọi người.

Băng gạc trong tay cô từ đầu ngón tay trượt xuống, rơi xuống đất cũng không thèm để ý, cả người đột nhiên đứng dậy.

Chiếc ghế trượt trên mặt đất với một âm thanh chói tai.

Khương Dạng so với lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều khẩn trương hơn, hai mắt run rẩy lo lắng hỏi.

“Tại sao anh có thể nhớ được?!”

Hạ Tây Chấp ngước mắt lên, con ngươi đen lóe lên vẻ bối rối, nhìn cảm xúc kịch liệt mà lại bất thường của Khương Dạng, anh cau mày suy nghĩ.

Nhớ lại…

Anh nhớ cái gì cơ?

Anh nên nhớ gì, anh đã quên cái gì?

Khương Dạng mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt còn đang run rẩy, khóe mắt thậm chí còn hơi ửng đỏ, cảm xúc mãnh liệt chưa từng có.

Hạ Tây Chấp dường như đã nắm bắt được điều gì đó vào lúc này.

Những ngày gần đây của anh, trong đầu luôn luôn hiện lên… Giống như đã từng quen thuộc…

“A Dạng, em——”

Hạ Tây Chấp đang định hỏi

Tiếng chuông gió đinh keng vang lên.

Một người đàn ông khác bước vào quán trà sữa.

Người vào cửa là một người đàn ông, dáng vẻ thành thục khoảng chừng 35 – 36 tuổi, với mái tóc dài ngang lưng bồng bềnh, trên người tràn đầy khí chất của một nghệ sĩ lang thang.

Hơn nữa khuôn mặt anh tuấn của anh ta, càng trở nên thanh tú đến xuất chúng.

Lúc người đàn ông vào cửa, anh ta lo lắng hét lên, “Khương Dạng, anh xem tin tức nói khu vực này hay xảy ra tai nạn, không có số nhà cụ thể, làm anh sợ chết khiếp. Em không sao chứ?”

Thiếu nữ mặt tròn vừa nhìn thấy anh ta, lập tức chạy đến.

Miệng còn hét lên, “Ông chủ! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Vừa rồi em thật sự sợ muốn chết! ”

Người đàn ông tên là Diệp Khai, anh ta là chủ quán trà sữa này.

Diệp Khai an ủi thiếu nữ mặt tròn, sau đó nhìn về phía Khương Dạng, đang muốn mở miệng thì ánh mắt nhìn thấy Hạ Tây Chấp đang ngồi đối diện Khương Dạng.

Ánh mắt anh ta hơi khựng lại, cau mày.

Diệp Khai đang nhìn Hạ Tây Chấp.

Hạ Tây Chấp cũng đang nhìn Diệp Khai.

Ký ức của Hạ Tây Chấp không bình thường, anh liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Khai.

Anh và người đàn ông này đã gặp nhau 10 năm trước

Lúc đó Diệp Khai là nghiên cứu sinh của Học Viện Mỹ Thuật, khí chất so với bây giờ còn phóng túng không kiềm chế được, một bên vẽ tranh kiếm tiền, một bên mở một quán trà sữa gần trường học.

Em họ của Hạ Tây Chấp, thường xuyên đến quán trà sữa của Diệp Khai.

Em họ thích trà sữa trong cửa hàng, cũng thích ngắm anh chàng đẹp trai Diệp Khai trong cửa hàng.

Hạ Tây Chấp từng đến quán trà sữa để bắt người, đưa em họ nhỏ của mình về nhà, qua lại gặp Diệp Khai vài lần.

Thế nhưng, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Hai người không quen biết nhau, chỉ tình cờ gặp nhau.

Nhưng ánh mắt Diệp Khai nhìn chằm chằm Hạ Tây Chấp, hiển nhiên không phải như vậy.

Diệp Khai cau mày, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Tây Chấp.

Mười năm trước Hạ Tây Chấp chỉ là một thiếu niên cao gầy, khác biệt quá lớn so với người đàn ông trầm ổn cường đại khí chất hiện giờ.

Nhưng khí chất thay đổi, đường nét ngũ quan của con người sẽ không thay đổi.

Từ gương mặt Hạ Tây Chấp, Diệp Khai nhận ra anh chính là thiếu niên lúc trước —— đưa cô bạn gái xinh đẹp đến mua trà sữa.

Bình luận

Để lại bình luận