Chương 72

Đối với kính mắt vàng quyến rũ, Tô Mông không hề có sức chống cự, dù sao cũng là sức chống cự của cô không mạnh, chịu không nổi sự hấp dẫn của sắc đẹp, không oán được người khác.
Tô Mặc Huy biết điểm này sau khi dùng còn cố ý đem kính mắt coi như pháp bảo cất giữ.
Tuy rằng trước kia anh khinh thường phương pháp lấy sắc thị nhân, nhưng sau khi nếm được vị ngọt anh không quan tâm là chiêu thức gì, chỉ cần có tác dụng là được.
……
Tuy rằng trước đó Tô Mông đã tới Paris vài lần, nhưng mỗi lần đều là bởi vì công việc, chưa từng chân chính đi du lịch.
Lần này, cô sẽ đến những điểm tham quan nổi tiếng, Nhà thờ Đức Bà Paris, Bảo tàng Louvre, Cung điện Versailles, Nhà thờ Thánh Tâm… Tất cả đều bị hõan hết lần này đến lần khác.
Cô không quan tâm nhiều đến việc đi du lịch, điều quan trọng là người đi du lịch với cô.
Tô Mông luôn thiên vị biển cả, ở thành thị phồn hoa vài ngày liền chán, Tô Mặc Huy đề nghị đi đảo tư nhân của anh ở hai ngày.
Tô Mông cười trêu chọc, “Tô tiên sinh thâm tàng bất lộ, ở Paris lại có biệt thự, còn là đảo tư nhân, xem ra là tôi trèo cao.”
Tô Mặc Huy cười đến đắm đuối, “Đều là thủ đoạn lấy lòng phu nhân mà thôi.”
Tô Mông liếc anh một cái, “Ai là phu nhân thầy, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”
Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ trong ngực, “Trong lòng tôi, em đã là bà Tô rồi rồi.”
“ Hừ ~, hiện tại thầy sư trở nên dẻo mỏ rồi, biết nói những lời ngọt ngào dỗ dành em.”
“Lời tôi nói đều là sự thật, chỉ cần em gật đầu, chúng ta tùy thời lĩnh chứng, để em trở thành Tô phu nhân hợp pháp.
“ Vậy không được, em cũng không muốn sớm trở thành phụ nữ đã kết hôn như vậy, em hiện tại vẫn là thiếu nữ trẻ tuổi phơi phới đây.”
Tô Mặc Huy vuốt ve mái tóc của cô, vẻ mặt dung túng, “Đều theo em” dù sao đời này cô trốn không thoát.
Buổi tối hai người ôm nhau ngủ, tất cả đều tốt đẹp hòa bình như vậy.
——
Hôm sau Tô Mặc Huy cùng Tô Mông thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, hai người vừa ngủ một giấc tinh thần đặc biệt thoải mái, ở trên giường lại một phen ân ái dây dưa,không ngừng triền miên, hơn nữa Tô Mông kéo dài tốc độ ra cửa, hai người đến đảo đã là hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn chiếu khắp hải đảo, Tô Mông bị cảnh sắc tráng lệ làm cho kinh diễm, tâm trạng đều được thư giãn, lôi kéo tay Tô Mặc Huy đề nghị, “Phong cảnh hoàng hôn thật đẹp, chúng ta chậm rãi đi bộ một chút.”
Tô Mặc Huy đương nhiên không có ý kiến, bọn họ chậm rãi tản bộ xuống núi.
Diện tích đảo cũng không lớn, nhưng cảnh quan ven đường được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cả hòn đảo yên tĩnh duyên dáng mà lại tinh xảo tao nhã, hai người sóng vai đi dạo,thỉnh thoảng cười cười náo loạn.
Khi hai người cuối cùng đi vào biệt thự lớn như một tòa lâu đài trên đảo, màn đêm cũng đã buông xuống.
Biệt thự được xây dựng ở vị trí sườn núi, phía sau lưng biển là mây mù cùng hoa, tọa lạc tại nơi có cả núi,biển và hoa.
Tô Mông tưởng tượng buổi tối nghe gió biển vù vù đi vào giấc ngủ, buổi sáng cùng với từng đợt sóng vỗ vào rạn san hô tỉnh lại, sẽ thoải mái cỡ nào.
Cô đề nghị, “Khi chúng ta già đi, chúng ta sẽ sống ở đây.”
“Được, em thích nơi nào chúng ta ở chỗ đó” Nơi nào có em mới là thiên đường, những lời này Tô Mặc Huy để ở trong lòng, không có nói ra.
Người đàn ông cười dịu dàng, nhìn đôi mắt của người phụ nữ tràn đầy tình yêu, anh thích kế hoạch tương lai của cô sẽ luôn luôn có anh.
Đến gần biệt thự, một người đàn ông trung niên trông giống như quản gia dẫn theo một hàng người giúp việc đứng ở cổng, chào đón họ về nhà, và nói rằng hành lý đã được đưa đến phòng ngủ chính.
Tô Mông có chút mới lạ, đây chính là cuộc sống của người có tiền, quần áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, thật sự không phải khoa trương.
Lúc hai người ở thành phố S mọi việc đều là tự mình làm, chỉ thỉnh thoảng thuê nhân viên vệ sinh đến quét dọn phòng, cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cuộc sống như vậy.
Tô Mặc Huy lễ phép nói lời cảm ơn sau đó bảo bọn họ đều rời đi, anh vẫn là không thích trong phòng có người ngoài.
Quản gia cũng không hỏi nhiều lời, chuẩn mực cúi đầu, “Chúc tiên sinh cùng tiểu thư trải qua kỳ nghỉ vui vẻ. “Nói xong liền mang theo người giúp việc rời đi.
Tô Mông trong lòng có chút tiếc nuối, cô còn chưa từng thử qua loại cảm giác sinh hoạt của nhà giàu này.
Tô Mặc Huy chú ý tới ánh mắt của cô, “Nếu không tôi bảo bọn họ trở lại? ”
Tô Mông lắc đầu, “Không cần, không cần đâu.”
Cuộc sống ngàn hô vạn gọi chỉ là suy nghĩ, nhưng nếu trong phòng thật sự có người xa lạ hầu hạ, cô lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn tòa biệt thự tràn ngập phong tình kỳ lạ này, Tô Mông chuyển đề tài, “Dẫn em vào xem một chút đi!”

Bình luận

Để lại bình luận