Chương 72

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 72

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bữa tối, ánh mắt và dục vọng chiếm hữu
Thư Tâm chính thức được nhận làm nhân viên, kết thúc hai tháng thử việc căng thẳng. Cô nhận được tháng lương đầu tiên, một con số khiến cô mỉm cười mãn nguyện. Cô quyết định, tối nay cô sẽ mời Lăng Thiệu một bữa.
“Em mời anh?” Lăng Thiệu nhướng mày khi cô đón anh ở cổng trường, thay vì để anh đón cô. “Được thôi. Em muốn đi đâu, anh chiều.”
Cô không chọn nhà hàng Tây đắt tiền, mà chọn một nhà hàng món Việt truyền thống, yên tĩnh và ấm cúng. Cô muốn dùng tiền của mình, theo cách của mình, để đãi anh một bữa. Đây là sự độc lập mà cô luôn khao khát.
Không khí trong nhà hàng rất lãng mạn. Họ không nói nhiều về công việc, chỉ là những chuyện vụn vặt.
“Hôm nay Đậu Bảo (con trai chị gái cô) gọi video, nó hỏi sao ‘chú cột đèn’ không đến chơi với nó nữa.” Thư Tâm cười, gắp cho anh một miếng chả cá.
“Bảo nó cuối tuần chú về.” Lăng Thiệu nắm lấy tay cô đặt trên bàn, đan mười ngón tay vào nhau. “Hay là… cuối tuần mình về thăm nó?”
Trái tim Thư Tâm ấm lại. Anh không chỉ yêu cô, anh còn quan tâm đến gia đình cô.
Bữa ăn đang vui vẻ, thì cửa nhà hàng mở ra. Thư Tâm vô tình liếc nhìn. Nụ cười trên môi cô đông cứng lại.
Hứa tổng.
Lão ta không đi một mình. Đi bên cạnh là một cô gái trẻ măng, Thư Tâm nhận ra, đó là nhân viên mới vào phòng hành chính tuần trước. Cô bé đó có vẻ rụt rè, bẽn lẽn, rõ ràng đang bị choáng ngợp bởi sự sang trọng của nhà hàng và sự “ga-lăng” của Hứa tổng.
Hứa tổng cũng nhìn thấy họ. Lão ta khựng lại một giây, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ đạo mạo, gật đầu chào Thư Tâm một cái, rồi dẫn cô gái kia đi vào một góc khuất.
Không khí lãng mạn trên bàn ăn lập tức tan biến.
“Sao vậy?” Lăng Thiệu nhận ra sự thay đổi của cô.
“Không có gì… Chỉ là gặp Hứa tổng.”
Lăng Thiệu nhìn theo hướng cô, ánh mắt anh tối sầm lại. “Lại là con mồi mới.”
Trên đường về, Thư Tâm im lặng. Cô thấy ghê tởm Hứa tổng, và thấy thương hại cô gái trẻ kia. Cô thấy hình ảnh của chính mình, của rất nhiều phụ nữ, yếu đuối, bị lừa gạt bởi vẻ ngoài hào nhoáng.
Về đến căn hộ của Thư Tâm, cô mệt mỏi tháo giày. “Em pha cho anh trà nhé?”
Lăng Thiệu không trả lời. Anh kéo cô lại, đẩy cô dựa vào cửa, cúi xuống hôn cô. Một nụ hôn đầy chiếm hữu, gần như thô bạo. Anh cắn mút môi cô, như muốn trút hết sự bực bội trong lòng.
“Lăng Thiệu… ưm…”
“Em hôm nay đẹp lắm,” anh thì thầm, tay anh luồn vào trong váy cô, bóp mạnh lấy mông cô. “Đẹp đến mức mấy gã đàn ông khác cứ nhìn chằm chằm. Cái gã Hứa tổng kia cũng nhìn em.”
“Em không…”
“Anh biết,” anh ngắt lời. “Nhưng anh khó chịu.”
Anh đã kiềm chế quá lâu. Sự dịu dàng, sự bảo bọc mấy tuần qua đã bị sự ghen tuông đánh thức. Anh bế xốc cô lên, ném cô lên giường.
“Em là của anh, Thư Tâm.” Anh gầm gừ, xé toạc chiếc áo sơ mi của cô. “Chỉ một mình anh được phép nhìn em như thế.”
Anh không cho cô thời gian để thích ứng. Anh kéo tuột chiếc quần lót ren mỏng manh của cô, để lộ tiểu huyệt đang bắt đầu ươn ướt. Anh không vội vã tiến vào. Anh quỳ giữa hai chân cô, vùi mặt vào đó.
“A!” Thư Tâm cong người lên.
Anh dùng lưỡi. Một chiếc lưỡi thô ráp, điêu luyện, vừa liếm mút vừa day ấn vào âm vật đang sưng lên của cô. Anh mút mạnh, tạo ra những âm thanh “chụt chụt” dâm đãng, vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh.
“Lăng Thiệu… đừng… a… bẩn…”
“Rất thơm.” Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng. “Vị của em. Chỉ mình anh được nếm.”
Anh liếm dọc lên bụng cô, lên bầu ngực căng tròn. Anh ngậm lấy một bên nhũ hoa, cắn mút, day vò nó bằng răng. Bên còn lại, anh dùng tay bóp nặn không thương tiếc, để lại những dấu tay đỏ ửng.
Khi cô đã hoàn toàn đắm chìm, run rẩy dưới sự tấn công của anh, anh mới nâng hông cô lên, đưa cự vật nóng bỏng, khổng lồ của mình đến cửa huyệt.
“Nhìn anh,” anh ra lệnh.
Cô mở đôi mắt đẫm lệ, mơ màng nhìn anh.
Anh thúc mạnh vào. Một cú thúc lút cán, sâu và tàn nhẫn.
“Á…!” Cô thét lên, móng tay bấu chặt vào ga giường.
“Em là của ai?” Anh gầm lên, bắt đầu một trận cuồng phong bão táp. Anh thao cô như muốn đóng dấu chủ quyền lên từng tấc da thịt cô. Anh muốn cô quên đi gã đàn ông kia, quên đi mọi ánh mắt dơ bẩn bên ngoài. Anh muốn cơ thể này chỉ nhớ đến anh.
“Của… của anh… A… chậm… chậm lại…!”
“Không chậm được!” Anh lật cô lại, bắt cô quỳ ở tư thế chó, kéo tóc cô ngửa ra sau. “Nói! Em là của ai!”
Anh thúc mạnh từ phía sau, mỗi cú thúc như trời giáng, làm lút cả gốc, khiến bụng dưới cô co thắt. “A… a… của Lăng Thiệu… Em là của anh…!”
“Nói to lên!”
“Em là của anh! A… sướng… chồng ơi… thao em…!”
Cô hét lên, rồi co giật, đạt đến triều xuy. Dâm thủy phun ra, ướt đẫm ga giường. Anh vẫn không dừng lại, tiếp tục thúc mạnh vào, cho đến khi anh gầm lên, bắn tất cả tinh dịch nóng hổi vào sâu bên trong tử cung cô.
Đêm đó, anh làm cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô ngất đi trong vòng tay anh. Anh muốn khắc sâu vào tâm trí cô, rằng cô đã thuộc về anh, tuyệt đối.

Bình luận (0)

Để lại bình luận