Chương 729

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 729

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Cô đè xuống cảm xúc. “Học tập và cuộc sống không thể nhập làm một.”
Cho nên anh ta chính là công cụ để cô lợi dụng trong học tập, Lục Nhất Hoài mới là cuộc sống sau này của cô?
Trong lòng Ôn Thời Khải không biết là cảm thụ gì.
Anh ta đột nhiên cảm thấy chính mình buồn cười, cũng không hiểu vừa rồi mình chờ mong gì, biết rõ tất cả đều là tâm kế, bao gồm từ lúc xế chiều cho đến bây giờ.
Nhưng anh ta vẫn còn ôm ý khác với cô.
Gió biển thổi đến, hơi thở mập mờ lập tức tiêu tán, mang theo ý lạnh.
“Vậy em nói xem, tại sao tôi phải giúp em?”
Anh ta đã khôi phục lại bộ dáng như trước đó, nhìn như ôn hòa lại khó đến gần, khóe mắt khẽ cong, dáng vẻ lại có phần sắc bén.
“Bởi vì…” Bởi vì trước đó ở nhà Vương Lục anh đã từng nói.
Câu nói này không được chứng thực, Lâm Chi Nam không tiện nhắc lại chuyện xưa, chỉ chân thành nói. “Nể mặt chúng ta quen biết, anh chỉ cần tiện tay mà thôi, đối với người khác mà nói có thể là một viện thiện lớn lao.”
“Đầu tiên, đây không phải chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, viết thư tiến cử tương đương với người bảo đảm, tôi không phải kiểu người rảnh rỗi và tốt bụng đi liên hệ dắt mối cho người không quen biết.”
Ôn Thời Khải lắc lư ly rượu trong tay, nói. “Tiếp theo, nếu như em còn muốn dùng nụ hôn kia làm cớ, tôi nghĩ chuyện xảy ra vào cuối tuần ở biệt thự nhà họ Tần, tôi đã trả lại cho em rồi.”
Đồng tử Lâm Chi Nam hơi co rụt lại.
Ôn Thời Khải nói trúng tim đen. “Chỉ dựa vào mấy trò vặt em làm ở biệt thự nhà họ Tần kia, chỉ cần vợ chồng nhà họ Đường đi vào phòng ngủ sớm một bước, em sẽ bị bọn họ bắt được, chính em không rõ ràng sao?”
Trong nháy mắt cô á khẩu không trả lời được.
Mấy phần đề phòng và chim sợ cành cong trong đáy mắt bị người đối diện nhìn trong mắt, Ôn Thời Khải cảm thấy khó chịu trong nháy mắt.
Dự định ban đầu của anh ta là không muốn cô khó chịu, chẳng qua một ngọn lửa giận chắn trước ngực anh ta, thêm cả những ghen ghét mà anh ta không muốn thừa nhận.
Ôn Thời Khải đặt ly rượu xuống đứng lên.
Lâm Chi Nam vẫn giật mình ở tại chỗ, suy đoán xem rốt cuộc anh ta đã biết bao nhiêu, người đàn ông đã quay đầu lại.
“Lâm Chi Nam, có một Lục Nhất Hoài còn chưa đủ à?”
Giọng nói của anh ta trở nên nghiêm khắc. “Làm người không nên quá tham lam, nếu không phải vậy đến sau cùng em chỉ có được không bù nổi mất.”
Nói xong lập tức rời đi, chỉ để lại Lâm Chi Nam nhìn theo bóng lưng anh ta, lệ nóng xông lên cổ họng.
Cô chưa từng có lòng tham, là người khác không cho cô đường sống.

Bình luận

Để lại bình luận