Chương 73

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 73

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Nụ Hôn Trong Bóng Tối và Lời Tỏ Tình Bất Ngờ

Tay Gia Ngộ nghịch ngợm lần theo cổ tay anh: “Tối quá, anh lại chưa từng đến đây bao giờ, cẩn thận một chút, đừng đụng lung tung.”.

Mục Phách gật đầu trong bóng tối, lại nhấn mạnh với cô: “Nằm im đừng cử động, ngồi đây đợi anh.”.

“Được.”.

Sau khi bật đèn pin trên điện thoại di động, Mục Phách mới lần theo ánh sáng yếu ớt quay trở lại, thấy Gia Ngộ đang ngồi bó gối đếm những sợi tua rua trên chiếc áo choàng nhung.

“Có bao nhiêu cái vậy em?”.

Gia Ngộ lắc lắc đầu: “Không đếm được, cứ bị ngắt lời hoài.”. Cô muốn đứng dậy, Mục Phách vội vàng bước tới đỡ. Cô cười trêu: “Anh lo lắng cho em quá đấy.”.

Mục Phách cam chịu không phản bác, anh nhìn mấy bậc thang còn lại: “Cẩn thận một chút.”. Chỉ vài bước chân ngắn ngủi mà Mục Phách lại tỏ ra nơm nớp lo sợ, cho đến khi hai chân Gia Ngộ đặt vững vàng trên nền đất bằng phẳng, anh mới khẽ day day ấn đường.

“Mục Phách, anh tắt đèn pin đi.” Cô thì thầm.

Tầng một thuận tiện hơn, họ quyết định hai ngày này sẽ ở tạm phòng khách tại tầng một. Chỉ còn cách phòng vài mét nữa thôi, Mục Phách khó hiểu: “Còn chưa tới phòng mà em.”.

Gia Ngộ làm nũng: “Anh tắt đi mà.”.

Nghe giọng điệu nũng nịu ấy, bụng dưới Mục Phách có chút căng thẳng, hầu kết khẽ chuyển động. Anh tắt đèn pin. Trước mắt chỉ còn lại một màu đen kịt đặc quánh. Gia Ngộ lại có thể trong bóng tối dày đặc ấy mà tìm đúng cằm Mục Phách, giữ lấy. Hai đôi môi quấn lấy nhau, nụ hôn sâu dần, từ nông đến sâu, quần áo lại một lần nữa nhẹ nhàng rơi xuống nền đất lạnh.

May mắn là dưới sàn có lót thảm nên khi Mục Phách đỡ Gia Ngộ nằm xuống, cô không cảm thấy lạnh lẽo mà chỉ thấy mềm mại êm ái.

“Chỗ này bao lâu mới có người đến dọn dẹp một lần vậy anh?”.

Gia Ngộ suy nghĩ một lát: “Nửa tháng một lần, hôm qua cũng vừa có người đến rồi.”. Cô đã tốn công sắp đặt như thế này, sao có thể để nơi này phủ đầy bụi bặm được chứ.

“Làm ở đây nhé?” Mục Phách hỏi dò, giọng khàn đặc.

“Anh sợ à?” Gia Ngộ nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía cánh cửa lớn cách đó không xa, “Mất điện rồi, lát nữa chắc sẽ có người đến gõ cửa hỏi thăm đấy.”.

Mục Phách cong môi cười đầy ẩn ý: “Sao anh lại phải sợ chứ?”. Đầu khấc nóng rực đâm vào giữa hai cánh môi âm hộ mềm mại, những đường gân xanh nổi cộm trên thân “cậu bé” cọ xát vào vách thịt non mềm bên trong, Gia Ngộ tức khắc ra một thân mồ hôi lạnh. Đầu ngón tay cô bấu sâu vào cánh tay rắn chắc của anh, cô cắn chặt môi dưới: “Lớn quá…”.

Sợ cô bị lạnh, Mục Phách không cởi áo trên của Gia Ngộ ra. Vạt áo che đi nơi giao hợp đầy dâm mỹ và trần trụi của hai người. Anh tiện tay xoa nắn một bên bầu ngực căng tròn đầy đặn: “Ừ, lớn thật đấy.”.

“…Đáng ghét.” Gia Ngộ rên rỉ.

Anh chậm rãi đưa đẩy, tiếng nước lõm bõm vang lên khe khẽ. Đã quen dần với bóng tối, Gia Ngộ mở mắt nhìn kỹ người đàn ông đang rong ruổi trên cơ thể mình. Anh giữ khoảng cách với cô một chút vì không muốn đè nặng lên bụng cô; động tác của anh cũng có phần nhẹ nhàng hơn vì không muốn đâm vào quá sâu.

“Mục Phách.” Cô gọi tên anh một cách vô thức.

Mục Phách cúi xuống hôn lên bụng cô: “Ừm?”.

“Anh… có bao giờ xem em tự… tự sướng chưa?” Giọng cô lí nhí.

Mục Phách im lặng, nhịp điệu ra vào không hề ngừng nghỉ.

Gia Ngộ tiếp tục nói, giọng đầy khiêu khích: “Chờ đứa nhỏ sinh ra xong, em tự sướng cho anh xem nhé?”. Cô thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để chỉ một mình mình bị cái quá trình cấm dục này dày vò được.

Cuối cùng Mục Phách lại thúc vào có phần tàn nhẫn hơn. Anh cố gắng kìm nén dục vọng đang trào dâng, bỗng nhiên rút mạnh ra. Đầu khấc nhảy lên dồn dập, anh kéo tay Gia Ngộ tới, nắm lấy “cậu bé” ướt đẫm nước nhờn.

“Động đi em.” Giọng anh đã hoàn toàn khàn đặc.

Gia Ngộ vừa mới lên đỉnh một lần, tay chân vẫn còn mềm nhũn. Cô cố gắng siết chặt lấy, vụng về vuốt ve lên xuống hơn mười lần, rồi đột nhiên gọi Mục Phách lại gần hơn nữa. Mục Phách nghe lời cô tiến sát lại. Sau đó cô cúi xuống hôn nhẹ lên thân “cậu bé”.

“Ngậm vào đi em.” Anh ra lệnh. Mùi vị có hơi tanh nồng, nhưng cũng không đến nỗi khó nuốt.

Sự kích thích bất ngờ này Mục Phách không thể chịu đựng nổi, cả người anh run lên bần bật, cặp “bi” căng cứng tích góp tinh dịch từ lâu liền bắn mạnh ra ngoài. Bắn tung tóe lên cả mặt Gia Ngộ.

Mục Phách hít sâu một hơi, vội vàng cởi áo sơ mi của mình ra lau mặt cho cô, giọng đầy áy náy: “…Xin lỗi em.”.

Gia Ngộ ngoan ngoãn để anh lau sạch. Yên lặng một lát, cô nói: “Mục Phách, nếu hôm nay anh không thừa nhận, anh cứ như vậy mãi, em sẽ tức giận đấy.”.

Mục Phách dừng lại động tác, hỏi cô: “Vậy bây giờ em có tức giận không?”.

Gia Ngộ trầm ngâm: “Có một chút.” Bởi vì bị bắn cả vào mắt.

Mục Phách cười khẽ: “Vậy em muốn phạt anh như thế nào?”. Sau cơn mây mưa, giọng nói của anh trở nên gợi cảm đến cực điểm.

Gia Ngộ áp sát vào cổ anh, dùng chóp mũi cọ cọ vào yết hầu đang chuyển động của anh: “Em không nỡ.”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận