Chương 73

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 73

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chiếc váy cưới rất vừa với người Tô Từ, chỉ cần sửa lại một số chỗ không thoải mái là được.

Sau đó cả hai đi chọn thiệp cưới và rất nhiều thứ khác.

Nghiêu Thần có thể nhìn ra cô không hề hứng khởi trong những việc này. Tất cả đều là hắn quyết định, mỗi khi hỏi cô, cô chỉ đáp hai từ “cũng được”.

Sắc mặt chàng trai lạnh dần, sau khi chọn xong hoa trang trí lễ đường, hắn trực tiếp lái xe chở cô về biệt thự riêng.

Tô Từ biết mình đã chọc hắn giận, cho nên cô rất ngoan ngoãn ngồi im trên ghế phụ.

Khi hắn lôi cô đi vào trong nhà, cô vẫn ngoan ngoãn cố đuổi theo từng bước.

Rầm…

Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, trên lưng lập tức bị một sức lực quất tới.

“A…”

Tô Từ ngã mạnh xuống đất trên lưng xuất hiện một cơn đau đớn và nóng rát. Một bóng đèn ập tới bao lấy cả người cô.

Tô Từ chậm rãi quay đầu lại, gương mặt chứa đầy sự hốt hoảng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trên tay là chiếc thắt lưng được gấp đôi.

Nước mắt rơi xuống trên mặt Tô Từ nhắm mắt lại cam chịu số phận.

Vút… vút…

Từng đường roi nặng nề quất xuống cơ thể cô, trên tấm lưng trắng nõn nhanh chóng xuất hiện những vệt đỏ, da non bong chóc, máu tươi chảy xuống.

Bên tai là những tiếng chất vấn tràn đầy giận dữ của chàng trai.

“Tô Từ, tôi hỏi em, em còn đường lui sao?”

“Biết bản thân đã ở trong hố sâu nhưng vẫn kiên quyết không cam tâm, vẫn có những ý định muốn bò lên dù biết không có năng.”

Mỗi một lời nói của Nghiêu Thần vang lên là một đường roi quất xuống lưng Tô Từ.

Cô cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn trên cơ thể, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Nghiêu Thần vẫn tiếp tục đánh vào lưng cô không ngừng, ban đầu cô còn cắn răng không chịu không cầu xin nhưng sau đó đã không thể kìm chế được nữa.

Hai cánh môi bật ra, vang lên những tiếng khóc lóc, cầu xin trong vô vọng: “Em xin anh… đau quá.”

“Dừng lại đi… đau quá.”

“Em chịu không nổi nữa.”

Khắp căn phòng đều bị mùi tanh của máu tươi bao phủ, trong bóng đêm vô tận, Tô Từ không thể tìm thấy một chút ánh sáng cho riêng bản thân mình.

Sau đêm đó toàn thân Tô Từ đều là vết thương, thậm chí những dấu vết này còn lưu lại đến ngày kết hôn của bọn họ vẫn chưa thể tan đi.

Boong… boong…

Khi tiếng chuông nhà thờ đã điểm, cánh cửa lớn được mở ra.

Cô dâu bận váy cưới lộng lẫy xuất hiện ở đó, nắm tay cha mình từng bước đi vào nhà thờ, tiến về nơi cha sứ và chú rể đang đứng.

Tô Từ nâng mắt, thông qua khoăn voan trên đầu, cô nhìn thấy chàng trai mặc vest trắng đồng bộ với mình đang đứng trên đó.

Ánh mắt hắn dán chặt vào từng bước chân của cô không rời.

Tô Từ dời mắt sang chỗ khác, cô nhìn thấy mẹ mình đang đứng chung với những người Nghiêu gia, trong mắt bà ấy đang chứa đầy nước nhìn cô.

Tô Từ không biết những giọt nước mắt đó của bà là buồn hay là vui mừng cho cô, đoạn đường này không dài chỉ cần đi một chút là đã tới.

Cha Tô nói vài lời với Nghiêu Thần rồi trao tay của cô vào lòng bàn tay hắn. Nghiêu Thần nắm chặt lấy rồi dắt cô đi về phía cha sứ thực hiện nghi lễ kết hôn.

Tô Từ và Nghiêu Thần chậm rãi đọc hết tất cả lời thề trong cuốn kinh thánh dưới ánh mắt của tất cả khách khứa tham dự và cha sứ.

Sau đó cô ngoan ngoãn cầm lấy nhẫn cưới và mang vào ngón tay hắn, ngoan ngoãn hoàn thành tất cả các nghi lễ kết hôn.

Khi Nghiêu Thần vén khoăn trùm đầu lên rồi hôn lấy môi cô, ánh mắt Tô Từ lơ đãng lướt xuống dưới khách quan thì bắt gặp được một gương mặt có phần quen thuộc.

Trương Kiệt đứng bên dưới, anh không ngờ mình lại nhận được thiệp mời tham dự lễ kết hôn của Nghiêu Thần và Tô Từ.

Ban đầu anh cứ nghĩ thiệp mời là do Nghiêu gia gửi đến, bởi vì Trương gia ở thành phố cũng có chức vị ổn định. Nhưng khi mở thiệp ra thì mới biết trên đó mời đích danh Trương Kiệt.

Bình luận

Để lại bình luận