Chương 73

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 73

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng cô lại khó chịu giống như bị lột một tầng da, cũng không cách nào đối mặt với đôi mắt trong suốt của anh.

Vu Triều bá đạo thay cô đưa ra quyết định, lần đầu tiên ở trước mặt cô lớn tiếng nói: “Ông đây không cho phép! Em có nghe anh nói không hả? Ông đây không cho phép! ”

Anh nói xong hung hăng hôn lên môi cô, dùng sức mút đầu lưỡi cô, khuấy đảo bên trong môi cô.

Lý trí của Tạ Linh Lăng bị nụ hôn này đánh cho hoàn toàn tan nát, cô không biết mình đang trốn tránh thực tại hay là từ bỏ hoàn toàn, chỉ biết giờ phút này cô không muốn đẩy Vu Triều ra.

Vu Triều hết lần này đến lần khác tố cáo Tạ Linh Lăng: “Sao em lại nhẫn tâm như vậy? Hả? ”

Anh hôn đi những giọt nước mắt trên má cô: “Dựa vào cái gì người nói ở bên nhau là em, nói chia tay cũng là em?”

Anh lại hôn lên môi cô: “Em có biết trái tim anh cũng làm bằng thịt không? ”

Tạ Linh Lăng khóc không ra hơi, lại bị Vu Triều hôn đến thở không nổi, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, như thiếu oxy, thoạt nhìn rất ngơ ngác.

Vu Triều nở nụ cười, anh ôm cô ngồi trên bàn, tự mình mang một cái ghế ngồi trước mặt cô.

Cảm xúc thăng trầm cứ như vậy qua đi, Tạ Linh Lăng không biết nên đối mặt với Vu Triều như thế nào.

Vu Triều kẹp hai chân Tạ Linh Lăng giữa chân của anh, anh nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Em có muốn nói cho anh biết chuyện kia không? Không muốn nói cũng không sao, anh không để ý. ”

Tạ Linh Lăng không do dự quá lâu, cô lựa chọn đem hết chuyện đều nói cho Vu Triều.

Đây cũng là cơ hội để Vu Triều hiểu về quá khứ của cô, để xác định có nên tiếp tục với cô hay không.

Nhưng điều mà Tạ Linh Lăng không biết là cho dù quá khứ có thế nào đi chăng nữa thì điều đó cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Vu Triều. Sở dĩ anh muốn biết là anh không muốn nghe cô nói từ miệng của người khác.

Trong suốt quá trình, Vu Triều nghiêm túc chăm chú lắng nghe Tạ Linh Lăng kể lại quá khứ kia, vẻ mặt anh đau lòng nhìn cô, hai tay anh nắm chặt tay cô thỉnh thoảng nhẹ nhàng nhéo một cái, giống như âm thầm an ủi.

Cuối cùng anh cũng hiểu được toàn bộ sự việc, biết những gì Tạ Linh Lăng làm không phải là ý định ban đầu của cô. Tuy nhiên, có lẽ bản chất của con người là tiêu chuẩn kép, mặc dù nếu Tạ Linh Lăng thật sự làm những chuyện kia, anh cũng sẽ không đứng ở góc độ người ngoài cuộc đi trách cô cái gì.

Và chỉ cần là cô nói, anh sẽ tin.

“Vu Triều, không phải em cố ý giấu anh. Lúc đầu khi mối quan hệ của chúng ta không rõ ràng, em cảm thấy không cần phải nói với anh về điều này. Sau này, chúng ta ở bên nhau, cuộc sống của em tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc, em không nghĩ về quá khứ nữa. Em biết anh sẽ để ý…”

Vu Triều cắt ngang Tạ Linh Lăng: “Tại sao anh phải để ý? ”

“Điều này đối với anh mà nói không công bằng.”

“Công bằng? Công bằng là gì?‘’ Vu Triều khẽ mỉm cười, “Chuyện tình cảm có gì công bằng. Anh yêu thầm em nhiều năm như vậy, đến mắt em cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, có công bằng không? ”

Tạ Linh Lăng cúi đầu nói: “Có lẽ anh sẽ phát hiện, em và em trong mối tình yêu thầm của anh không giống nhau. ”

Vu Triều đưa tay nâng cằm Tạ Linh Lăng lên, hỏi cô: “Chỗ nào không giống nhau? Đôi mắt khác nhau sao? Hay mũi không giống nhau? ”

Anh nói thêm: “Hôm nay hơi khác, miệng của em sưng lên vì nụ hôn của anh’’.

Tạ Linh Lăng nín khóc bật cười, vỗ tay Vu Triều ra: “Anh nghiêm túc một chút được không? ”

Cuối cùng, Vu Triều đứng dậy, anh lại ôm Tạ Linh Lăng vào lòng, nói với cô: “Bé ngốc, tất cả đều đã qua rồi. ”

Tạ Linh Lăng dường như đã nói hết những điều cần nói, cô nghe Vu Triều nói: “Không bao giờ nhắc đến chia tay nữa được không? Là em nói, nếu có gì muốn nói thì cứ ngồi xuống giải quyết. Vừa xuất hiện đã nói chia tay rồi, đây là cái gì hả? ”

Bình luận (0)

Để lại bình luận