Chương 73

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 73

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghe thấy tiếng cười khúc khích của hắn, Lục Hiểu Dư nhíu mày khó hiểu: “Anh cười cái gì vậy?”

Tống Ngụy chống cằm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc mai đang xõa trên gương mặt cô. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn vào những dấu hôn chi chít trên làn da trắng nõn:

“Đêm qua anh đánh dấu em có hơi quá trớn, ngày mai em đi làm sẽ không ai để ý chứ?”

Gương mặt cô thoáng đỏ bừng khi hắn chỉ vào những dấu vết ái muội. Lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng. Lục Hiểu Dư bẽn lẽn nhìn sang hắn, đêm qua không chỉ có mình hắn ra sức đánh dấu cô, mà chính cô cũng đã để lại trên da thịt rắn chắc của hắn không ít dấu vết tình yêu.

Cô đỏ mặt lí nhí: “Ừm… Trên người anh cũng có không ít dấu vết. Liệu… có ổn không anh?”

Tống Ngụy khẽ “hửm” một tiếng ra chiều suy nghĩ, rồi lại thản nhiên vạch cổ áo sơ mi ra cho cô nhìn. Hắn còn tỉnh bơ lên tiếng hỏi lại: “Đẹp thế này thì không ổn ở chỗ nào chứ?”

“…”

Nhìn thấy mấy dấu vết bầm tím chỗ đậm chỗ nhạt chi chít trên cổ và cả bờ ngực rắn chắc của hắn, Lục Hiểu Dư tá hỏa đưa tay lên che mắt lại, không quên mắng hắn vài câu cho bõ tức:

“Đ… Đồ điên này! Anh khoe ra làm cái gì cơ chứ?”

“Sống trên đời đến từng này tuổi mới khắc được dấu hôn lên người mình. Không khoe ra thì có phải hơi phí phạm không?” Hắn còn giở giọng cà chớn trêu chọc: “Nói mới nhớ, sau lưng anh chiến tích của em để lại cũng dữ dằn lắm đấy. Có muốn xem thử không?”

“KHÔNG CẦN!” Cô vội vàng lên tiếng bác bỏ ngay lập tức, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai: “Không cần anh phải khoe ra đâu… tôi tự biết mà…”

Đêm qua vì không thể chịu đựng nổi cơn khoái lạc mãnh liệt nên cô mới vô tình bấu chặt vào lưng hắn, nào có ngờ được hắn lại đem chuyện đó ra ví như chiến công hiển hách của mình.

Điên thật rồi!

Người đàn ông nhìn thấy gương mặt cô ngày một ửng đỏ lên vì ngượng, bạc môi hắn đắc ý giương cao, thuận thế kéo cô ngả vào trong lòng mình. Tống Ngụy giữ chặt lấy thân ảnh nhỏ nhắn kia, cúi đầu ghì chặt môi mình lên đôi môi mềm mại của cô.

Hắn mút mạnh lấy cánh môi anh đào căng mọng, nhấn chìm nó vào trong sự cuồng nhiệt cháy bỏng. Qua một lúc lâu sau, khi không gian xung quanh đã bao trùm bởi mùi vị hoan ái nồng đậm, hắn mới từ tốn luyến tiếc rời bỏ đôi môi ấy.

Người đàn ông vẫn giữ nguyên bộ mặt cao cao tại thượng đầy kiêu ngạo, nhìn người phụ nữ yếu đuối đang nằm gọn trong vòng tay mình, hắn không kìm được mà bật cười thành tiếng:

“Trông em bây giờ chẳng khác nào con cá chết trôi vì thiếu nước.”

“…”

Lục Hiểu Dư vẫn duy trì trạng thái mặt đỏ như gấc, cô chóng vánh rời khỏi vòng tay ấm áp của người kia. Dẫu vậy cũng không sao điều chỉnh lại được nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực, gương mặt thì cứ nóng hổi bừng bừng lên không ngừng.

Tên nam nhân chết tiệt này cứ như ma như quỷ ám ảnh tâm trí cô, cứ lượn lờ trong đầu làm cô không thể nào tập trung làm được việc gì cả…

“Dư Dư, một lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé? Tiện thể dùng bữa tối ở ngoài luôn.” Hắn đề nghị, giọng điệu có phần mong chờ.

“Vậy thì đợi tôi một lát. Tôi vào trong thay đồ đã.” Cô đáp, giọng có chút ngập ngừng.

Tống Ngụy không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng đáp lại. Đã không ít lần hắn nhìn thấy mấy cặp tình nhân bên ngoài tay trong tay đi dạo phố phường, hắn cũng muốn cùng cô gái nhỏ của mình thân mật giống như vậy.

Khốn kiếp! Sống đến từng này tuổi rồi, không ngờ lại có ngày bản thân lại hèn mọn đến mức đi ghen tỵ với hạnh phúc bình dị của người khác.

Lục Hiểu Dư bước vào phòng thay đồ, cẩn thận lựa chọn vài bộ quần áo ra để ướm thử lên người. Cũng không biết phải lựa chọn thế nào cho phù hợp nữa, chỉ đơn giản là một buổi đi dạo bình thường không hơn không kém. Cô cần gì phải trịnh trọng thái quá như vậy chứ?

Đứng trước chiếc bàn trang điểm lớn, nhìn gương mặt mộc không chút son phấn của mình trong gương, cô mím môi chần chừ hồi lâu. Cuối cùng mới quyết định đánh nhẹ một lớp son hồng phớt lên môi.

Rời khỏi phòng, cô không quên cầm theo chiếc khăn choàng cổ len ấm áp cho người kia. Dù sao thì bây giờ cũng đã là cuối thu rồi, tiết trời bên ngoài se lạnh vô cùng, cô không thể nào để hắn cứ phông phanh mặc độc mỗi bộ đồ vest mỏng manh đi ra ngoài đường được.

Tống Ngụy nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, hắn thuận thế ngồi thẳng dậy. Nhìn thấy khuôn mặt cô điểm tô thêm chút son phấn nhẹ nhàng, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Xong rồi à?”

“Ừm…” Cô đáp lí nhí, còn có chút kiêng dè hỏi thêm: “Bộ nhìn tôi… trông không được ổn lắm à?”

“Ai nói là trông không được ổn?” Hắn hỏi ngược lại.

Lục Hiểu Dư đỏ mặt: “Nếu không thì anh cười vì cái gì chứ?”

“Đơn giản chỉ vì em đẹp thôi. Lẽ nào tôi không được phép cười với em hay sao?” Hắn đáp tỉnh bơ.

“…”

Cô ném chiếc khăn choàng về phía hắn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Khoác vào đi, bên ngoài trời lạnh lắm đấy.”

“Không thể nào khoác giúp tôi được hay sao?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút làm nũng.

“Gì chứ? Có tay có chân đầy đủ, tự đi mà mặc lấy.” Dẫu vậy, cô vẫn bước lại gần, cầm lấy chiếc khăn khoác lên vai cho hắn.

Khoảng cách giữa hai người gần ngay trong gang tấc. Thường ngày cũng không phải là chưa từng gần gũi thân mật như thế này, thậm chí còn đã từng giao hợp với nhau không biết bao nhiêu lần. Ấy vậy mà Lục Hiểu Dư cô vào giây phút này lại cảm thấy ngượng ngùng khó tả, cũng chẳng rõ là bản thân đang ngượng ngùng vì điều gì nữa.

Đến khi gương mặt tuấn tú của người đàn ông càng lúc càng kề sát lại gần mình hơn, cô mới từ tốn lên tiếng nhắc nhở: “Không được hôn đâu, sẽ làm trôi mất son môi đấy.”

“…”

Sắc mặt người đàn ông tức khắc xám xịt lại. Chưa bao giờ hắn lại ghét việc cô trang điểm như lúc này.

Đôi nam nữ tay trong tay đi dạo trên con phố đông người qua lại, ngoại hình nổi bật của cả hai nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh nhìn. Tay cô bị hắn nắm chặt không chịu buông, cứ thế mà đi được một đoạn đường khá dài.

Lục Hiểu Dư bất chợt nhìn thấy chiếc xe đẩy bán xiên kẹo hồ lô đỏ rực ở phía xa, cô nhất thời liền kéo tay người kia dừng lại.

“Tống Ngụy, tôi muốn ăn kẹo hồ lô.” Giọng cô có chút nũng nịu.

Người đàn ông nhíu mày, đưa mắt nhìn theo hướng tay cô chỉ. Rồi lại trầm giọng dặn dò: “Đứng yên ở đây đợi tôi.”

Lục Hiểu Dư ngoan ngoãn gật đầu, tìm một chỗ thoáng đãng đứng đợi hắn. Cô cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, cảm thấy việc đi dạo cùng hắn như thế này cũng không đến nỗi tệ. Thậm chí còn vui vẻ hơn hẳn mọi lần trước đây.

Tống Ngụy đi lại gần chiếc xe bán kẹo, mua một xiên hồ lô xong đến tiền thối hắn cũng chẳng buồn bận tâm lấy lại, trực tiếp quay người đi về phía nơi cô đang đứng đợi.

Con ngươi hắn thoáng híp lại đầy nguy hiểm, nhìn thấy một vật thể lạ đang rơi từ trên cao xuống với tốc độ chóng mặt, hắn bất giác buông thõng xiên kẹo hồ lô trong tay, điên cuồng lao về phía cô gái nhỏ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận