Chương 737

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 737

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ôn Thời Khải cúi đầu nhìn cô, trong lời nói mang theo tức giận.
“Em muốn tất cả mọi người trở thành chi thần dưới váy em ư? Lâm Chi Nam, chỉ sợ em đã quá tham lam rồi.”
Tâm tư của cô bị anh ta đoán được hơn phân nửa, mặt Lâm Chi Nam đỏ lên không nói lời nào, anh ta đã thu tay lại, hơi lạnh giống bao trùm lên cả căn phòng, bọn họ cứ như thế nhìn nhau, vành mắt cô ửng đỏ không biết đã đâm vào tâm tư nào trong lòng anh ta.
“Em thật sự vĩnh viễn dựa vào chiêu này để tiếp tục?” Ôn Thời Khải nói.
“Vậy tôi sẽ rất có trách nhiệm nói cho em biết, chút tiểu thông minh đó của em rất nhanh sẽ bị em dùng hết, hao mòn đi thanh xuân của em mà thôi.”
Anh ta thật sâu liếc nhìn qua cô, nói xong muốn rời đi.
Lâm Chi Nam cầm một cái gối đầu trên ghế sofa ném đến sau lưng anh ta, động tác vừa đi vừa về cũng khiến cho mình lảo đảo.
“Anh dựa vào đâu mà nói tôi tham lam, nói tôi cái này nói tôi cái kia, anh căn bản không hiểu tôi, anh có quyền gì nói tôi chứ.”
Ôn Thời Khải quay người, người lên án kia ngã xuống đất, ngửa đầu, vành mắt đỏ lên trừng anh ta.
“Lời đồn hại chết người, anh chưa từng chân chính ở trong tình trạng cùng đường mạt lộ như tôi, chưa từng cảm nhận cả ngày lẫn đêm trong tình trạng chim sợ cành cong như tôi.”
“Đương nhiên anh có thể thờ ơ lạnh nhạt, nói mấy câu đạo đức cao thượng đó, nói cái này đê tiện, cái kia hạ tiện.”
Một giọt nước mắt rơi xuống, cô nói. “Ôn Thời Khải, mấy kẻ các anh chỉ là sinh ra trong phú quý, chỉ cần các anh chịu đựng một nửa cảnh ngộ trong 19 năm qua của tôi, tôi nói cho anh biết, anh không cách nào sống giỏi hơn tôi, tất cả các người.”
Ôn Thời Khải trầm mặc nhìn cô, ánh mắt rất tối.
“Trong mắt các anh, cấp bách cứu người đối với người khác có lẽ chỉ là tiện tay mà thôi, trong miệng anh lại đầy nhân nghĩa đạo đức, cùng với đám kẻ ác không giúp còn muốn đạp người ta một cái khác nhau ở chỗ nào. Anh hiểu rõ tôi là hạng người gì, vậy tôi thì sao, sao tôi không hiểu rõ anh chứ.”
Lâm Chi Nam nói rất thương tâm, lên án.
“Miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm, máu lạnh vô tình, nham hiểm chính là anh, nếu như tôi tìm được con đường tốt hơn, tôi sẽ tìm đến anh sao?”
Ôn Thời Khải bị cô chế nhạo một tràng rất muốn cười, cô còn nói thêm. “Mà anh ngoại trừ cưỡng hôn tôi, châm chọc tôi một lần lại một lần còn làm gì? Tôi nhờ anh giúp đỡ chút việc là muốn mạng anh à?”
“Lúc anh hôn tôi chỉ cần có sắc mặt như bây giờ, tôi sẽ chặt anh.”
Nói xong, cô giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ lau đi nước mắt, lau một lúc, thậm chí còn không muốn đối mặt với anh ta, trực tiếp xoay người, nhưng mà hơn phân nửa khăn tắm bị giẫm trên mặt đất, cô kéo mấy lần cũng không được.
Khiến cô khóc càng to hơn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận