Chương 738

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 738

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười, rầu rĩ lại vui vẻ, giống như bất đắc dĩ, lại giống như đang cười cô.
Ôn Thời Khải chưa gặp cô gái nào không nói lý như thế, gây chuyện là cô, tủi thân cũng là cô, nhưng vào lúc này, anh ta lại mất hết lửa giận.
Lâm Chi Nam phát giác tầm mắt sau lưng nhìn mình thật lâu, sau đó từng bước đến gần.
Cô bị Ôn Thời Khải ôm lên giường.
Một lớp chăn mỏng đắp lên trên người cô, anh ta ngồi xổm xuống đi dép cho cô, cô còn nổi nóng, vừa đi vào chân đã hất ra ngoài.
Ôn Thời Khải cũng không tức giận, chỉ nhìn cô một cái rồi nhặt về, lúc đi dép vào chân phải mới phát hiện vết thương lúc chiều của cô đã nứt, mấy tia máu tươi tràn ra bên ngoài, anh ta cầm chai nước suối muốn giúp cô rửa ngón chân.
Lâm Chi Nam còn muốn phản kháng, Ôn Thời Khải đã giữ chặt, giọng nói cũng trầm xuống. “Em thử nháo tiếp xem?”
Cô lập tức ngồi im.
Trong phòng ngủ lập tức trở nên an tĩnh lại, chỉ có tiếng sụt sịt, anh ta kéo ghế qua ngồi đối diện với cô, bắp đùi trắng nõn để trên đầu gối anh ta, áo choàng tắm màu trắng càng làm nổi bật lên làn da của cô.
Anh ta dùng giấy ăn tinh tế lau vết thương cho cô, dáng vẻ chuyên chú, Lâm Chi Nam nhìn lông mi dài của anh ta cụp xuống, ngay cả đôi môi mỏng cũng được giấu kín dưới mũi.
Đột nhiên Ôn Thời Khải ngẩng đầu lên, Lâm Chi Nam nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt anh ta.
“Rất xin lỗi.”
“Rất xin lỗi.”
Hai người đều sững sờ.
“Em xin lỗi cái gì?” Ôn Thời Khải hỏi.
Ánh mắt anh ta lướt qua đôi mi rưng rưng của cô, lấy khăn tay ra, ngón tay giữ trên vết thương chỗ ngón chân út của cô, chẳng qua chỉ hơn mười giây, máu đã ngừng chảy.
“Chuyện vừa rồi…” giọng nói của Lâm Chi Nam rất nhỏ.
“Còn cả chuyện đêm nay tùy ý đi vào phòng của anh.”
“Tôi thật sự cùng đường mạt lộ rồi.”
Lâm Chi Nam cũng biết vừa rồi cô vì đạt được mục đích có bao nhiêu cố tình gây sự.
Cuộc đời vốn bất công, đạo lý này từ khi sinh ra cô đã hoàn toàn hiểu.
Cùng tuổi với Diệp Thanh, trong khi cô ấy được thay váy và cặp sách mới, cô chỉ có thể dùng chiếc túi rách không biết Lâm Dao nhặt được từ chỗ nào.
Lâm Chi Nam đã từng cảm thấy không cam lòng, nhưng sau khi biết những gì Lâm Dao đã phải chịu đựng trong hơn phân nửa đời người kia, cô đâu có lý do nào chuyển phần phẫn nộ này lên người khác.
Ôn Thời Khải nghe xong chỉ cong môi cười, ánh mắt vẫn chưa từng dịch khỏi chân cô.
Vết thương của cô vốn rất nhỏ, máu dừng chảy, người đàn ông cũng lấy băng gạc ra thay cho giấy quấn lên đó hai vòng, chỉ cần không vận động mạnh sẽ không vấn đề gì lớn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận