Chương 74

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 74

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi thấy ánh mắt của Tô Từ nhìn về phía mình, anh hoảng hốt rời mắt đi chỗ khác, lúc sau liền thấy không ổn, sợ xảy ra chuyện nên quay người rời khỏi lễ đường.

Nghiêu Thần mời Trương Kiệt đến đây có nghĩa là hắn đã biết được chuyện năm đó.

Ánh mắt Tô Từ nhìn Trương Kiệt hoàn toàn không có tình ý gì hết, cô chỉ là bất ngờ khi nhìn thấy anh ở đây, sau đó là lo lắng sợ hãi vì đoán được Nghiêu Thần có lẽ đã biết mọi chuyện.

Thấy Tô Từ phân tâm, Nghiêu Thần giơ tay lên bóp lấy mặt cô, quay lại.

Hắn mở mắt ra, nhìn sâu vào mắt Tô Từ, môi vẫn đang hôn lấy môi cô.

Tô Từ bị ánh mắt đáng sợ của hắn làm cho sợ hãi, cơ thể hơi run lên.

Hắn đã biết người tặng chiếc váy đỏ cho cô chính là Trương Kiệt.

Chú rể hôn cô dâu rất lâu mới chịu dừng lại khiến cho các khách khứa bên dưới cười lớn liên tục và vỗ tay ầm ầm.

Đầu óc Tô Từ chết lặng bởi những suy đoán của mình vừa rồi cho nên không hề để ý bên dưới.

Nghi lễ kết hôn đã xong, mọi người lên xe di chuyển tới nơi tổ chức buổi tiệc.

Tô Từ được người hầu dẫn vào phòng để thay đồ, cô đổi sang một chiếc váy cưới có tà váy suông để cho dễ di chuyển, chất vải được làm bằng lụa rất mướt và mát mẻ.

Cô đang ngồi trước gương trang điểm để chuyên viên dặm lại phấn và đổi kiểu tóc cho mình, suy nghĩ thì lại bay đi xa.

Nếu Nghiêu Thần đã biết được thì hắn có ý định làm hại Trương Kiệt hay không?

Cô và anh chưa từng xảy ra chuyện gì, cả hai hoàn toàn không có tình ý gì với đối phương, cho nên cô không muốn vì mình mà khiến Trương Kiệt hay Trương gia bị liên lụy.

Trong lúc Tô Từ đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng nghỉ ngơi đã bị mở ra.

Nghiêu Thần đứng ở phía sau nhìn gương mặt thẫn thờ của cô trong gương.

Nhìn thấy hắn tới những chuyên viên đang trang điểm làm tóc cho cô liền dừng tay lại, định chào hắn.

Nhưng Nghiêu Thần bỗng nhiên phất tay.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau một lúc thì mới hiểu ý hắn, liền vội vã buông đồ nghề trong tay xuống đi ra khỏi phòng.

Tô Từ vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân, không hề hay biết chuyện đang diễn ra xung quanh.

Khi cánh cửa phòng thay đồ đóng lại, Nghiêu Thần không tiếng động bước đến sau lưng cô.

Một tay đặt lên thành ghế, lưng khom xuống, gương mặt lạnh lùng đặt cạnh gương mặt nhỏ bé, tinh xảo của cô.

Một tay khác giơ lên, từ phía sau vòng lên trước bỗng nhiên bóp chặt lấy cổ Tô Từ.

Cô gái giật mình, hai mắt mở to, biểu cảm đông cứng.

Ý thức quay về, Tô Từ vừa nhìn vào gương liền nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Nghiêu Thần đang ở kế bên mình.

Cả người bị hơi thở nguy hiểm toát ra từ người hắn bao lấy.

Bàn tay hắn đang dùng sức thít chặt cổ cô, không khí bị chặn đứng ở bên ngoài, đôi mắt dần dần mở to.

“Thần…”

Tô Từ khó khăn gọi tên hắn.

Đôi mắt chàng trai lạnh lẽo, âm thanh đè nén vang lên từ cổ họng hắn: “Gọi là ông xã.”

Tô Từ há miệng, đầu lưỡi tê dại yếu ớt cử động phát ra tiếng: “Ông… xã…”

“Làm… ơn… buông tay…”

Nghiêu Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh, bàn tay không rời khỏi cổ cô nhưng lực đạo đã được nới lỏng.

Tô Từ thở gấp liên tục, lồng ngực lên xuống phập phồng nhưng hô hấp vẫn rất khó khăn.

Từ cổ đổ xuống bả vai đều đỏ bừng, gương mặt do có kem nền nên không thể nhìn thấy sự thay đổi.

Nghiêu Thần nhìn bộ dáng hít thở khó khăn của cô, lên tiếng hỏi: “Gặp lại tình cũ thời học sinh Từ Từ có vui không?”

Tô Từ lắc đầu, làm bộ như không biết hắn đang nói gì: “Anh… ông xã đang nói gì vậy, em không hiểu.”

Cô hạ tầm mắt, trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Ha ha…”

Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của Nghiêu Thần, bàn tay đang đặt trên cổ dùng lực khiến cô ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt hắn.

Tô Từ căng thẳng siết chặt lấy tà váy trên đùi.

Bình luận

Để lại bình luận