Chương 74

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 74

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Răng của em nếu dám động vào tôi, tôi liền nhổ hết răng của em!”

Anh ta muốn bất chấp mọi thứ mà chọc vào bên trong, chọc vào tận cổ họng cô,cơn buồn nôn khiến cổ họng thắt chặt, kẹp chặt quy đầu, nhưng anh không có tâm trạng để cảm nhận nó, anh muốn thật tàn nhẫn mà đụ cho chết cái miệng không nói nên lời hay ho này!

Cô gần như trợn mắt vì ngạt thở, mặt tái xanh vì đau khổ, con cặc vừa rút ra từ cơ thể cô đã cho vào miệng làm cô phát tởm, cơn ghê tởm này khiến cổ họng thắt lại nhưng lại khiến anh ta đẩy vào mạnh hơn.

“Ọe …” Khóe mắt bị đụ tới ươn ướt, không tự chủ được mà đẩy anh ra, không nói được lời nào cầu xin anh, anh ấn cổ tay cô tiếp tục ấn xuống, cố gắng chọc đến tận cùng thực quản của cô.

Khuôn mặt giận dữ trước mặt, cùng sát khí của sự nghiến răng nghiến lợi là biểu hiện đối của lòng căm thù đối mặt kẻ thù.

“Nếu không biết nói chuyện, thì chiếc miệng này em cũng đừng cần nữa!”

Cô quên mất thủ đoạn của người đàn ông này, anh ta sẽ giết chết cô, với cách sữ tợn.

Đột ngột bị đút vào trong cổ họng, và nó vẫn đang được đẩy vào trong, cô há to mồm, trợn tròng trắng mắt muốn cầu cứu, trước mặt cô chỉ có khuôn mặt đỏ ửng căm tức của anh ta, sự nghẹt thở càng kéo dài, khiến cô sắp chết và dần dần cô trợn mắt.

Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, người đàn ông trên người cô mới chợt tỉnh người và rút đồ ra.

Khương Hân ôm ngực nghiêng người sang một bên ho khan một cách đau đớn, anh ta còn muốn bế cô lên, động tác nhẹ của anh khiến cô dùng sức giãy giụa.

“Đừng …” giọng nói khàn khàn khó nghe như tiếng quạ, sợ hãi mà co rút lại run rẩy cùng nhau, cú ho khiến sắc mặt tái nhợt của cô trở nên hồng hào.

Phó Hựu nghiến răng kéo chặt cánh tay cô giữ cô trong vòng tay mình, cô vẫn cố gắng giãy giụa nhưng vẫn vô ích, cứ thế ho trong tuyệt vọng trong vòng tay anh.

“Ai kêu em nói những lời đó! Nếu như em còn nói nữa, tôi thật sự sẽ giết em.”

Ngay cả việc áy náy xin lỗi cũng không mang chút thành khẩn hối lỗi, sau khi ho cô không dám cử động.

Dục vọng dưới thân dần dần nguôi ngoai theo sự hồi hộp lo sợ vừa rồi, lại lần nữa cảnh cáo cô: “Không được phép nói những lời như thế nữa, biết không? Lần sau sẽ không chỉ như thế đâu!”

Cô thật sự muốn nói không thể nào, cô thật sự là căm ghét và ghê tởm anh ta, dựa vào cái gì không chop phép mình nói ra, anh ta là tên biến thái ích kỷ cố chấp, bắt cô giam cầm ở đây, còn không cho cô phản kháng.

Không nghe thấy câu trả lời của cô, Phó Hựu đã kéo dây xích buộc ở cổ, khiến cô nghẹt thở thay lời cảnh cáo.

“Trả lời tôi, không được phép nói những lời đó nữa!”

Muốn mắng cho anh ta chết luôn, nhưng bởi vì yêu quý tính mạng, lời nói tới cửa miệng liền đổi ngay, “Đã biết.”

Chợt thấy anh ta nở nụ cười hài lòng, lúc này cô thực sự cảm thấy mình như một con chó đã được thuần hóa.

Cô sợ hãi cuộn tròn mình trốn trong chăn, màn đêm đen kịt bên ngoài lại ập đến, cô nhắm mắt lại nghĩ đến Khương Nghị, toàn thân lạnh toát.

Cảm giác buồn chợt dâng lên nhưng trong lòng cô rất kiên định rằng em ấy sẽ không sao đâu, tuyệt đối không có chuyện gì cả.

Cho dù người em đáng ghét đó rất khờ, nhưng suy cho cùng cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn, nếu thật sự chết chìm trong nước biển, cô cũng sẽ thật sự là mất đi em ấy.

Dù sao em ấy cũng là cùng một mẹ sinh ra, cho dù có hận em ấy đến đâu thì giờ phút này cũng tê dại rồi, đáng lý không nên mang em ấy theo.

Phó Hựu bước đến chỗ cô,khí lạnh bổng dưng ập tới, anh ta vừa tắm tắm nước lạnh, mái tóc đen nhiễu từng giọt nước, nhỏ xuống đất.

Khương Hân co rụt lại về sau, nhưng bị bàn tay to của anh ngăn lại, cô đột nhiên cúi đầu xuống, giọt nước từ trên tóc rơi xuống mi mắt cô, khiến co bất chợt run rẩy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận