Chương 74

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 74

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghiêm Kỷ dừng lại ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi quả thật rất tức giận, nếu như cậu giả vờ ngã mạnh hơn chút nữa thì thịt trong lòng bàn tay của cậu cũng chẳng còn đâu.”
Sau khi khử trùng rồi bôi thuốc chống viêm, Nghiêm Kỷ thản nhiên tiếp tục nói: “Tôi quả thật không hiểu những mánh khóe nhỏ của cậu, nhưng cậu cũng đừng nhằm vào Lâm Thi Vũ, chuyện của nhà họ Lâm rất phức tạp mà người nhà họ Lâm lại là những người ngu xuẩn nên không chừng cậu sẽ bị cuốn vào. Việc của Lâm Thi Vũ quá nhiều cũng sẽ làm cho công việc của tôi có thêm rất nhiều phiền toái. Tôi không thích dành quá nhiều thời gian để giải quyết những việc rắc rối.”
Mộc Trạch Tê sững người vì Nghiêm Kỷ đã nhìn ra. Thật không may là cốt truyện đã được tiến hành rồi.
Nghiêm Kỷ đứng dậy rồi cúi người mắt chạm mắt với Mộc Trạch Tê, trong mắt kèm theo sự dò xét sắc bén: “Mộc Trạch Tê, tại sao cậu chắc chắn phải lôi kéo tôi và Lâm Thi Vũ lại với nhau?”
“Tôi có thể nói cho cậu biết tôi và Lâm Thi Vũ có liên quan đến nhau cũng là vì hợp tác, cho tới bây giờ chưa từng có tình yêu. Tôi không thích cũng không thể hiểu được những mánh khóe nhỏ của cậu nhưng tôi cũng có thể nhìn ra cậu có bao nhiêu mâu thuẫn và giằng co.”
“Rốt cuộc thì cậu đang giằng co cái gì?”
Đối với vấn đề này, Mộc Trạch Tê á khẩu không nói nên lời, đôi mắt rưng rưng, cái miệng nhỏ nhắn mấy lần mở ra rồi lại khép lại nhưng không thể thốt nên lời.
Nghiêm Kỷ vuốt ve mái tóc hơi rối sau khi chạy của Mộc Trạch Tê: “Cậu giằng co vì quan hệ của chúng ta nhưng tôi lại không thể nắm bắt được tại sao. Cậu giống như đang không ngừng đạp nước để không chết đuối, lại không muốn hướng về phía tôi ở trên bờ kêu cứu. Tôi muốn nhảy xuống nhưng cậu vừa nhìn thấy tôi lại càng chìm sâu hơn, hận không thể để bản thân chết chìm.”
Mộc Trạch Tê bị nói trúng tim đen, cảm thấy hoang mang: “Bỏ qua Lâm Thi Vũ và gác lại những lo lắng về mối quan hệ của chúng ta qua một bên. Tôi chỉ không muốn vướng vào cậu, tôi không muốn!”
Còn La Nam Nam lo lắng quá nhiều mà rơi vào trạng thái hôn mê, bởi vì những chuyện tồi tệ này của mình và Nghiêm Kỷ…
Mặt Mộc Trạch Tê rơi đầy nước mắt, cô còn rất nhiều lời muốn nói và muốn lớn tiếng trút hết những ràng buộc của tình tiết câu chuyện và sự bất lực của mình, nhưng chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống những lời đó, giống như xương mắc nghẹn ở trong cổ họng, nghẹn đến nỗi đau nhức, không thể nôn ra ngoài cũng không thể nuốt trôi.
“Cho nên cậu muốn tách khỏi tôi?” Giọng điệu của Nghiêm Kỷ hơi lạnh lùng.
Nhìn thấy đôi mắt đầy nước mắt của Mộc Trạch Tê, giọng nói của Nghiêm Kỷ dịu lại: “Cậu cảm thấy bất an vì mối quan hệ của chúng ta hay thích giận dỗi thế nào, tôi đều sẽ chấp nhận nhưng tách ra thì không thể.”
Mộc Trạch Tê đứng lên, gần như đã gấp đến mức bật khóc: “Cậu cũng không thích tớ, cậu chỉ muốn ngủ với tớ, cậu chỉ muốn chiếm hữu tớ mà thôi, tớ không muốn lên giường với cậu nữa. Những chuyện đó cậu đều có thể làm với người khác, cậu chủ nhà họ Nghiêm như cậu có rất nhiều lựa chọn, việc gì mà cứ dây dưa mãi với tôi không buông!”
Nghiêm Kỷ tức giận bật cười, đổi thành người khác cũng được sao?
Anh hỏi Mộc Trạch Tê: “Rốt cuộc cậu có tình cảm với tôi hay không, chẳng lẽ cậu chưa từng cảm nhận được sao? Rốt cuộc là do tôi không thích cậu, hay là do cậu luôn có những suy nghĩ cố chấp đó, chẳng hạn như lúc nào cậu cũng nhắc đến Lâm Thi Vũ, rồi luôn từ chối, xa cách tôi? Đóng kín trái tim của mình lại, không muốn cảm nhận thử?”
Lại bị nói trúng nữa rồi…
Nghiêm Kỷ mang theo khí thế áp bức, chuẩn bị đi qua ôm lấy Mộc Trạch Tê: “Tính chiếm hữu của tôi rất mạnh, muốn cái gì là nhất định phải có được. Tôi chỉ muốn cậu, cậu chỉ có thể đi theo tôi. Cậu muốn có quan hệ với tôi hay không cũng được, nhưng không lên giường thì tuyệt đối không được.”
Mộc Trạch Tê luôn đề phòng Nghiêm Kỷ, cô liền lùi lại một bước, chạy ra xa vài mét, ngay lập tức bấm một dãy số, gắt giọng nói: “Tớ đã ghi âm lại rồi! Nghiêm Kỷ, nếu cậu chạm vào tớ một lần nữa, tớ sẽ nói với bà nội Nghiêm! Nói rằng cậu đã bắt nạt tớ!” Nghiêm Kỷ sững người, dừng bước chân lại. Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, hóa ra là lúc đó cô đã lấy được nó.
Nghiêm Kỷ nghiến răng, bản thân mình đã bị mỹ nhân kế làm mụ mị đầu óc rồi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cô cũng nhớ được. Nghiêm Kỷ lập tức bị làm khó.
Chuyện như vậy, ông nội và bố mẹ cũng không quản anh, chỉ dạy anh cách đối xử với người ta đàng hoàng. Nhưng bà nội của Nghiêm Kỷ có thể sẽ tức giận, nếu như cô để bà biết mình biết mình bắt nạt cháu gái của anh bà ấy, đoán chừng bà sẽ bay về nước ngay trong đêm.
Nghiêm Kỷ không muốn làm bà nội tức giận. Hơn nữa mặc dù ông nội là người có tiếng nói nhất trong gia đình nhưng ông lại rất chiều chuộng vợ. Đến lúc đó, không thể tránh khỏi việc ông nghe lời bà nội, bắt anh phải từ bỏ, không được động đến Mộc Trạch Tê và chia tay với cô?
Chia tay ư? Tuyệt đối không thể nào được.
Mặc dù Nghiêm Kỷ cũng đã nghĩ ra những cách khác. Nhưng gần đây tâm trạng Mộc Trạch Tê rất thất thường, cô luôn lo lắng về điều gì đó. Nghiêm Kỷ cũng nhớ đến tiếng kêu gào của cô lúc ban nãy khi ở dưới đài quan sát, đó là lời nói trong lòng của cô.
Bất lực nhưng giằng co.
Nghiêm Kỷ thở dài, tính tình của cô bây giờ đã “hung dữ” như thế này rồi, rõ ràng là đã bùng nổ, Nghiêm Kỷ cũng không muốn chọc tức cô thêm nữa.
Ở bên phòng y tế.
Vết thương trên đầu gối của Lâm Thi Vũ cần được khử trùng và băng bó. Còn phần mắt cá chân bị trật bác sĩ Trần ở phòng y tế đã bảo Lâm Thi Vũ chịu đựng một chút, bà phải nắn phần xương bị trật lại cho đúng. Nỗi đau đớn khi chỉnh xương cũng không ngăn được nỗi đau trong lòng Lâm Thi Vũ, đau đến toát cả mồ hôi lạnh, khiến cô ấy không nói được lời nào.

Bình luận (0)

Để lại bình luận