Chương 74

: Triệu Trúc vì con trai mà cầu hôn với nhà họ Lạc, Lạc Minh và mẹ thẳng thắn tất cả (phần 1)

Ở đảo hoang Nam Châu, một thiếu niên đứng bên cạnh bờ biển, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy ngóng trông và mờ mịt, rõ ràng đã sắp không còn giữ nguyên được hình dáng của thiếu niên nữa, nhưng nét mặt hiện ra trong đôi mắt người khác lại cứ như chỉ là một đứa bé ba tuổi linh hoạt.

Có điều đôi mắt trong suốt sáng ngời kia lại rõ ràng không giống như kẻ ngốc.

Một người đàn ông cường tráng mặc áo đen dắt súng lục bên hông quỷ mị xuất hiện phía sau lưng cậu, thiếu niên bỗng dưng quay đầu, nhìn hắn ta thật sâu, hai mắt tỏa sáng.

”Anh trai đã về chưa?”

Người đàn ông áo đen trả lời: “Chưa.”

Thiếu niên có chút thất vọng, ánh mắt lại lần nữa hướng về phương xa, thế giới bên ngoài biển có hình dáng như thế nào, trước giờ cậu chưa từng được nhìn thấy.

Từ khi sinh ra, cậu đã bị hòn đảo này vây khốn, không mở miệng nói chuyện được với mấy người, thậm chí còn bị nhóm Alpha hạn chế phạm vi hoạt động.

”Ông chủ nói, không bao lâu nữa trên đảo sẽ có người bên ngoài tới, cậu có thể bảo người đó đưa cậu đi.”

Thiếu niên lại lấy lại tinh thần, kích động rồi lại không thể tin được hỏi: “Thật sao?”

”Ông chủ nói, nếu người kia nguyện ý mang cậu đi, cậu có thể rời đi.”

Thiếu niên lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới xì hơi: “Nhưng bọn họ cũng không để cho tôi đi.”

Trên đường trở về, Lạc Minh và người nhà họ Lạc lên cùng một chiếc thuyền, bầu không khí xấu hổ đến mức nói một câu cũng phải ho nhẹ hai tiếng trợ hứng.

Người nhà họ Lạc vốn muốn nổi giận với Lạc Minh, nhưng Triệu Trúc lại cắm ở chính giữa, giống như hoàn toàn không nhận ra nét mặt của bọn họ không đúng, cực kỳ thân thiết với bọn họ.

Ân Duyệt khiếp sợ nhìn bà ấy, lại nhìn thoáng qua Tiêu Trạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lạc Minh lột vỏ quýt cho anh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thầm nghĩ muốn đào một cái hố chôn mình.

“Sếp Triệu, không phải ngài đang nói đùa đó chứ?” Ân Duyệt hỏi.

Lạc Phồn và Lạc Minh có chút giống nhau, nhưng Tiêu Trạch không theo đuổi được Lạc Phồn, quay đầu lại muốn Lạc Minh, đây là chuyện thế nào đây?

Hơn nữa Lạc Minh không phải là Alpha sao?

Cho dù muốn tìm một cuộc sống khác, vậy Lạc Minh đây là tính toán làm gì?

”Không nói đùa, đứa nhỏ này không hài lòng, tôi cũng hài lòng, lúc này mới nói với mọi người.” Triệu Trúc cười khanh khách, nhưng khí chất toàn thân bà ấy luôn làm cho người ta có một loại khí thế nếu như dám nói “Không” thì ngay sau đó sẽ bị bắn bể đầu.

“Hôn lễ của Lạc Phồn và Tiểu Lục cũng đã tổ chức rồi, chúng ta thương lượng một chút, tìm một ngày thích hợp để tổ chức cho Tiêu Trạch và Lạc Minh nhà mọi người đi?”

Lòng bàn tay Ân Duyệt đổ mồ hôi, đã sớm nghe nói qua Triệu Trúc là nhân vật như thế nào, mặc dù đối phương dùng giọng điệu dịu dàng thương lượng, bà cũng vạn lần không dám nói không, chỉ có thể đáp một tiếng “Được”.

Triệu Trúc hài lòng cười một tiếng: “Vốn còn lo nhà cô chướng mắt Tiêu Trạch nhà tôi, có thể đàm phán thỏa đáng là tốt rồi.”

________________

Bình luận

Để lại bình luận