Chương 74

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 74

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Nụ hôn trên băng gạc và sự thật
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy văng ra. Lăng Thiệu lao vào như một cơn bão, mồ hôi đầm đìa, áo thun ướt sũng, phớt lờ Tống Văn và bạn trai cô ta như hai bức tượng vô hình.
Anh xông thẳng đến chỗ Thư Tâm. Anh không mắng cô nữa. Anh ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn run rẩy, nhẹ nhàng, gần như là sùng bái, nâng bàn chân đang sưng vù, quấn băng gạc của cô lên.
“Đau lắm không?” Giọng anh khàn đặc, đầy lo lắng và tự trách.
Thư Tâm lắc đầu, nước mắt lưng tròng. “Không… không đau…”
Tống Văn và bạn trai cô ta đứng sững sờ.
Lăng Thiệu ngẩng đầu. Ánh mắt anh lạnh như băng, lướt qua Tống Văn. Đó không phải là ánh mắt của người quen cũ, mà là ánh mắt của người xa lạ, thậm chí còn có chút chán ghét.
Rồi anh quay lại với Thư Tâm. Anh cúi đầu xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong phòng chờ, anh dịu dàng… hôn lên lớp băng gạc trắng tinh đang quấn quanh cổ chân cô.
“Anh… anh làm gì vậy… bẩn lắm…” Thư Tâm đỏ bừng mặt, cố rụt chân lại.
“Im.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa đau lòng vừa tức giận. “Sao em ngốc thế? Bị thương sao không gọi anh? Em muốn anh tức chết à?”
Anh không nói gì thêm, cẩn thận xốc cô lên, bế kiểu công chúa, vững chãi bước ra ngoài, để lại Tống Văn đứng hóa đá tại chỗ.
Bạn trai Tống Văn nhẹ nhàng kéo tay cô. “Thôi, mình đi.”
Tống Văn lúc này mới hoàn hồn. Cô ta nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lăng Thiệu, bóng lưng đã từng là của cô, nhưng chưa bao giờ… chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Lăng Thiệu, gã đàn ông gia trưởng, kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi xuống vì cô, gã chồng cũ coi cô như một món đồ trang trí, không bao giờ nhớ ngày kỷ niệm…
Gã đàn ông đó, lại vừa quỳ gối, hôn lên vết thương của một người phụ nữ khác. Gã đó đang run rẩy.
Tống Văn bật khóc. Nhưng lần này cô ta không khóc vì ghen tuông. Cô ta khóc vì nhận ra một sự thật cay đắng: “Hóa ra… không phải anh ta không biết yêu. Chỉ là người anh ta yêu không phải mình.”
“Văn Văn, đừng khóc.” Bạn trai cô ta ôm cô vào lòng. “Anh không giàu, không đẹp trai bằng hắn. Nhưng anh sẽ không bao giờ để em phải đến bệnh viện một mình.”
Tống Văn ôm chầm lấy anh. “Em biết rồi. Cảm ơn anh. Chúng ta đi thôi.”
Cô quay đi, không nhìn lại nữa. Đoạn tình cảm cũ, cứ để nó trôi qua như vậy.
Trên xe, Lăng Thiệu vẫn không nói gì, mặt đằng đằng sát khí.
“Anh… anh đừng giận…” Thư Tâm lí nhí.
“Anh không giận em.” Anh nói, giọng vẫn lạnh. “Anh giận chính mình. Và anh sẽ khiến gã khốn Hứa Xương đó phải trả giá.”
“Đừng! Lăng Thiệu, đó là sếp em…”
“Từ giờ không còn nữa.” Lăng Thiệu rút điện thoại, bấm một dãy số. “A lô, Vương Thành Chính à? Điều tra cho tao một công ty… Đúng, Hứa Xương. Tao muốn tất cả. Trốn thuế, quỹ đen, gái gú… tất cả.”
Anh cúp máy, quay sang cô. “Nghỉ việc. Anh nuôi em.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận