Chương 744

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 744

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Một vấn đề cuối cùng.”
“Anh…”
Nhìn ra được cô sắp nổi giận, Ôn Thời Khải không phúc hậu cười nói. “Tôi có thể dẫn em đi gặp Lương Trạch.”
Không đợi Lâm Chi Nam có phản ứng, anh ta đã bổ sung.
“Nhưng sau này mỗi lần hành động em đều phải dẫn tôi đi theo, cho dù lớn nhỏ khó hay dễ, nguy hiểm hay không, em có thể làm được chuyện này, tôi sẽ dẫn em đi gặp ông ta.”
Vẻ mặt anh ta từng chút bình tĩnh, thậm chí còn có chút nghiêm túc, cùng với một bên tràn đầy dấu hôn lộ ra mị hoặc là hai loại trạng thái.
“Vì sao?” Lâm Chi Nam có chút không hiểu, mặc cho đầu ngón tay anh ta phác họa ra một bên mặt cô.
“Không tại sao cả.”
Anh ta lạnh nhạt đáp. “Nếu tôi đã đồng ý giúp em chuyện này, dẫn em đi gặp ông ta, nhưng trước mắt lại không xác định phải chăng có tốt cho em hay không, như vậy tôi nên chịu trách nhiệm an toàn cho nhân sinh của em.”
Lúc này cả gương mặt người đàn ông chỉ cách cô nửa tấc, mỗi một đường nét cương nghị có thể dùng ánh mắt miêu tả.
Cô giống như thấy được một mặt khác của anh ta, vô cùng có nguyên tắc, không dễ nhận lời, chỉ khi nào đáp ứng sẽ suy nghĩ chu toàn, chú ý lớn cục.
Sau cùng Lâm Chi Nam cũng đáp ứng anh ta, hằm hằm nhìn anh ta.
“Bây giờ có thể đứng lên rồi chứ?”
Ôn Thời Khải “Không có gì gạt tôi?”
“Không có.”
Nhận được đáp án mà mình muốn, thái độ của cô chính là trợn mắt, Ôn Thời Khải buồn cười thành tiếng, kéo chăn lên cho cô.
Vừa đứng dậy, Lâm Chi Nam đã cầm lấy một chiếc gối ném mạnh đến.

Đêm khuya, không biết là mấy giờ sáng, Lâm Chi Nam lật qua lật lại trên giường, làm sao cũng không ngủ được.
Ngoài cửa sổ là sao trời, mông lung phản chiếu trong mắt Lâm Chi Nam, giống như mặt biển lăn tăn.
Cô đang nghĩ đến những lời Ôn Thời Khải nói sau khi đi ra khỏi phòng.
Khi đó tất cả đều nói xong, kết quả nằm xa ngoài dự liệu của cô, nhưng cũng xem như đạt thành mong muốn, nói ra tám, chín phần trong lòng mình cho người khác khiến cô phá lệ trầm mặc, cho dù sau lưng có Ôn Thời Khải đi theo, hai người cũng không nói chuyện.
Lúc đưa cô đến cửa phòng, Ôn Thời Khải gọi lại cô.
Lâm Chi Nam quay đầu.
Người đàn ông dựa vào bên tường, bóng dáng anh ta kéo dài trên mặt thảm, nửa gương mặt khuất sau bóng tối, ngay cả ánh mắt anh ta cũng trở nên đen hơn.
“Tôi không giúp em không công.” Anh ta nói.
Chuyện này Lâm Chi Nam đương nhiên biết, trên đời không có đồ bố thí, cô sớm hiểu được.
Vì thế cô dùng ánh mắt hỏi thăm xem anh ta muốn gì.

Bình luận (0)

Để lại bình luận