Chương 747

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 747

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ở phương diện này, Lâm Chi Nam nghe nửa hiểu nửa không, mắt thấy Lương Trạch đổi đề tài, nói đến may mắn năm đó ông cụ Triệu kiên trì, nếu không phương diện nghiên cứu của Hoa quốc không biết sẽ tụt hậu hơn so với thế giới bao nhiêu.
Lương Trạch cười nói, xem ra cho dù là vào thời lớn nào, từng bước chắc chắn chú trong căn cứ và quan điểm sẽ càng có lợi cho sự phát triển của thời lớn, vẫn luôn lý luận suông, chẳng qua là mơ tưởng xa vời mà thôi.
“Tiểu Khải, cháu nói xem có đúng không?”
Lời này của ông ta rõ ràng ám chỉ hai phe phái đang tranh đấu trong tối ngoài sáng, nhà họ Triệu vẫn luôn không muốn nhúng tay vào vũng nước đu.c này.
Ôn Thời Khải lại chỉ cười nhạt một tiếng, không tiếp lời của ông ta.
“Chú Lương, cháu chỉ là một sinh viên mà thôi, đâu hiểu những thứ cao thâm mạt trắc này.”
Nói xong lại múc một thìa cá vào trong bát Lâm Chi Nam, có ý riêng.
“Ăn chậm như thế, chẳng trách gầy như vậy.”
Lâm Chi Nam “…” Tên hồ ly chết tiệt.
Giữa bữa tiệc, Ôn Thời Khải có đi vào nhà vệ sinh một chuyến, toàn bộ đình viện chỉ còn hai người Lâm Chi Nam và Lương Trạch.
Rất kỳ diệu, nơi này là chỗ học đòi văn vẻ, hôm nay trước cửa lại vắng như chùa bà đanh, đoán chừng được Lương Trạch bao trọn.
Phát giác được ánh mắt Lương Trạch một lần nữa rơi xuống trên đầu mình, mang theo mũi nhọn giống như gai, Lâm Chi Nam ngước mắt đối diện với ông ta, cong môi cười.
Đôi mắt đen của Lương Trạch sâu như đầm nước. “Dáng dấp của cô Lâm đây rất giống với một vị cố nhân mà tôi quen biết, không biết cha mẹ cô là?”
Ông ta trực tiếp như thế, ngược lại bớt cho Lâm Chi Nam quanh co lòng vòng, cô đáp.
“Mẹ tôi tên Lâm Dao.”
“Ồ?”
Trong đáy mắt Lương Trạch hiện lên vài phần ý vị không rõ.
“Lương tiên sinh làm quan nhiều năm, tin tưởng chắc chắn ngài đã nghe qua vụ án tham ô 6.13 mười chín năm trước.”
Một đôi mắt đen nhánh của ông ta không lộ ra vui buồn, lúc nhìn người khác vô cùng có cảm giác áp bách, Lâm Chi Nam không kịp cảm thụ loại cảm giác đứng ngồi không yên này, thời gian Ôn Thời Khải dành cho cô không nhiều, nếu như cô không nắm chắc được lần này, chỉ sợ tuyệt đối không có lần sau.
Cô nói. “Mẹ tôi là Lâm Dao, là người quan trọng tố giác thành viên thường ủy Tung Kiệt Tuệ.”
Vụ án tham ô 13.6 năm đó, Lương Trạch đang xuống nông thôn lịch luyện, là một bí thư nhỏ nào đó của một huyện thành vô danh, ông ta thấy tất cả người trong phe phái của Tung Kiệt Tuệ đều ngã ngựa, nặng thì tham ô, nhỏ thì nhận hối lộ đút lót, người tố cáo Tung Kiệt Tuệ lại là tình nhân của ông ấy, khiến lòng người bàng hoàng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận