Chương 75

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 75

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Gặp Lại Cố Nhân Giữa Phố Ẩm Thực

Người khách đến sau cũng gọi món giống hệt cô. Món ăn được làm rất nhanh chóng. Mùi cà chua thơm lừng quyện cùng vị chua ngọt hấp dẫn xộc thẳng vào mũi, kích thích khứu giác của những cái bụng đang sôi réo vì đói. Gia Ngộ nhanh chóng cầm lấy đôi đũa, cô từ trước đến giờ không hề sợ nóng, chẳng mấy chốc đã bắt đầu ăn ngấu nghiến. Ngủ cả một ngày trời, cô đã sớm đói đến mức da bụng dán chặt vào da lưng rồi.

Một tô mì rất lớn, hơn nữa bà chủ lại hào phóng, thịt bò và mì đầy ắp. Ăn xong một tô, cái bụng nhỏ của Gia Ngộ liền nhô lên thấy rõ. Cô chống eo đứng dậy, đi ra quầy trả tiền. Lúc xoay người lại không cẩn thận va phải khuỷu tay của người đang ngồi ăn mì ở bàn phía sau, cô liền hơi cúi người xuống, nói lời xin lỗi. Người kia cũng không hề so đo, chỉ nhỏ giọng đáp lại “Không sao.”. Chuyện va chạm cứ thế trôi qua.

Sau khi ăn mì xong, tất nhiên là phải đi uống nước. Gia Ngộ chọn một cửa hàng nước ép hoa quả có ít người đang đứng xếp hàng để mua một ly nước ép dưa hấu mát lạnh. Hương vị vẫn giống hệt như ngày xưa, cô liền tạm chấp nhận uống hết sạch rồi vứt ly vào thùng rác, chẳng còn muốn ăn thêm gì nữa. Cảm giác đói bụng đến nhanh mà đi cũng thật nhanh. Vậy mà khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán bạch tuộc viên Takoyaki có hương vị quá đỗi hấp dẫn, Gia Ngộ lại băn khoăn hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua một hộp. Thấy quầy hàng còn bán cả món bánh hàu chiên mà cô chưa từng thử qua, cũng thuận tay mua thêm một hộp nữa.

Cứ ăn ăn uống uống như vậy, cô đã đi hết cả một dãy phố dài, đôi chân cũng bắt đầu thấy mỏi nhừ. Gia Ngộ hơi hối hận vì quyết định đi giày cao gót ban đầu của mình. Trùng hợp thay, cuối con phố ẩm thực lại chính là một quán bar. Nghe nói quán bar nổi tiếng nhất Trấn Nam Thủy nằm ngay phía trước, cô liền đi qua đó, dừng lại trước tấm biển hiệu có ánh đèn neon màu xanh lam mờ ảo.

Ở trước cửa, có mấy nhân viên đang đứng chào mời khách. Cô tự nhận mình là kẻ bèo dạt mây trôi, chẳng cần ai tiếp đón, trực tiếp phất tay từ chối sự nhiệt tình của nhân viên, một mình bước thẳng vào trong.

Thời gian vẫn còn khá sớm, nhưng các bàn ghế trong quán dường như đã được lấp kín gần hết. Tiếng nhạc du dương dìu dặt cùng hương rượu thơm ngọt thoang thoảng trong không khí tạo nên một bầu không khí ái muội đầy quyến rũ. Gia Ngộ ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar, nghe bartender giới thiệu một ly cocktail có vị ngọt nhẹ. Cô nhấp thử một ngụm nhỏ, không cảm nhận được vị ngon đặc sắc gì nhưng so với ly nước ép dưa hấu ban nãy thì uống cũng khá hơn một chút. Uống hết một ly, cảm thấy có chút nghiện, Gia Ngộ liền gọi thêm một ly nữa.

Cô chống cằm nhìn động tác pha chế linh hoạt lại có phần khoa trương của bartender một cách chăm chú. Bỗng nhiên dạ dày truyền đến cảm giác nóng ran khó chịu, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại biến mất. Thất thần trong giây lát, một ly rượu mới đã được đặt ngay trước mặt cô. Gia Ngộ cũng không vội uống ngay, cô ghé sát người vào quầy bar, cằm chống lên mu bàn tay, nghiêng đầu ngắm nhìn màu sắc của ly rượu. Màu xanh biển nhàn nhạt pha chút trắng trong, giống như màu sắc của bầu trời lúc bình minh vừa hé rạng. Cô nheo mắt lại, nhìn xuyên qua ly rượu thấy được một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.

“Đó là ai vậy?” Cô hỏi bartender.

Bartender theo bản năng nhìn về hướng cô chỉ, chẳng thấy có ai cả, hắn lắc đầu: “Không có ai hết.”.

“Hừm, hình như vậy thật.” Gia Ngộ thở dài một hơi, như thể chẳng hề trông mong gì vào người khác, cô nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, bước về phía người đàn ông kia, miệng lẩm bẩm: “Khó trách chỗ này nóng như vậy, thì ra còn có cả loại phục vụ đặc biệt kia nữa…”.

Bartender không hiểu tại sao cô lại đi ngược lại hướng mình vừa chỉ.

Mang theo hơi men say nồng, Gia Ngộ đặt mông ngồi xuống cạnh người đàn ông. Người kia không hề có động tác gì, giống như cam chịu mặc kệ, cũng giống như cự tuyệt trong im lặng.

“Anh làm ở đây à?” Câu hỏi này giống như lời chào hỏi của những người đã quen biết nhau từ lâu.

Người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm, khó lường liếc nhìn cô một cái, rồi đáp gọn lỏn: “Ừ.”. Vừa mới đây thôi, anh vừa ăn xong bữa tối của mình. Một tô mì bò hầm cà chua nóng hổi.

Gia Ngộ lại ghé sát người vào anh hơn nữa, đôi mắt mông lung phủ một tầng sương mờ, trên người tỏa ra mùi rượu say nồng quyến rũ. Cô nói: “Anh đi theo tôi, muốn không?”.

Người đàn ông đó, cũng chính là Mục Phách, hơi giật mình, có chút buồn cười hỏi lại: “Đi theo em?”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận