Chương 75

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 75

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Đề Nghị Bất Ngờ Và Kinh Hỉ Bí Mật

Xem xong nội dung, Lương Sở Uyên nhíu chặt mày, trượt tay xóa bỏ tin nhắn.

Ghi chú của người edit: 1 chương H bằng mấy chương thường các thím ạ! Sáng ra đã mất máu ^.^

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Vừa sang tháng tư, trời đã bắt đầu nóng lên. Khoảng thời gian này Lương Sở Uyên tương đối bận rộn, vừa xong việc lại phải bay sang nước F một chuyến, nửa tháng sau mới trở về. Tô Yểu tuy biết nấu ăn nhưng không có nghĩa là cô thích vào bếp. Khi có hai người cô sẽ hứng thú nấu nướng, nhưng khi chỉ còn một mình thì cô cũng lười bày vẽ. Lương Sở Uyên biết rõ tính cô, câu dặn dò này từ hôm qua đến giờ đã nhắc đi nhắc lại không dưới mười lần.

Em phải ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa.
“Biết rồi.” Nói xong lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô trả lời qua loa, sắc mặt Lương Sở Uyên trầm xuống, anh cắn nhẹ vào tay cô bắt cô phải nghiêm túc. Nghe lời.
“Anh muốn kiểm tra thế nào?”
Anh vẫn cắn ngón tay cô không buông, ánh mắt sáng rực. Gọi video kiểm tra.
“Muốn ôm em thì cứ nói thẳng,” Tô Yểu đem vệt nước bọt trên đầu ngón tay quệt lên cổ tay áo anh, “Vòng vo tam quốc.”

Lương Sở Uyên cười. Bị em phát hiện rồi.
“Sao em có cảm giác lần này anh ra nước ngoài là muốn làm chuyện gì đó lớn lao, cứ giấu giấu diếm diếm. Không phải chỉ có hai tuần thôi sao? Còn ngắn hơn cả lần trước một tháng nữa mà.” Tô Yểu căng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Anh đừng có lảng sang chuyện ăn uống của em nữa, nói rõ ràng đi.”

Nhưng Lương Sở Uyên lại quyết tâm giữ bí mật, không hé lộ nửa lời, cũng không biết làm cách nào mà nhịn được, đến cả suy nghĩ trong lòng cũng có thể kiềm chế. “Keo kiệt.” Tô Yểu không vui, giọng càng lúc càng nhỏ, cô bĩu môi, “Lâu dần anh quen dùng ánh mắt nói chuyện với em rồi. Trước kia có chuyện không muốn nói anh còn phải né tránh ánh mắt không cho em xem, bây giờ thì hay rồi, em có nhìn thẳng anh cũng chẳng moi được tin tức gì hữu dụng… Đúng là đàn ông tâm tư khó lường, miệng lưỡi dối trá.” Cứ tưởng có được kỹ năng này là có thể nhìn thấu tâm can anh, giờ xem ra cũng không hẳn, nếu anh thực sự muốn giấu, có rất nhiều cách.

“Cái kinh hỉ gì mà thần bí thế chứ…” Tô Yểu lẩm bẩm, “Vậy lúc anh về phải nói cho em biết ngay đấy, nghe chưa?”
Lương Sở Uyên đảm bảo: Anh về sẽ cầu hôn em.
Tô Yểu nghe thấy ý nghĩ này xong, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, còn chưa kịp nghĩ sâu xa đã bị Lương Sở Uyên đút cho một miếng dưa lưới. Dưa vừa ngọt vừa mát, điểm không đúng kia cũng chẳng giải quyết được gì.

Lương Sở Uyên đi được hai ngày, Điền Lệ Quân liền cử Tô Yểu thay mặt bà ta đến thành phố Vân Thành kế bên công tác năm ngày. Đơn xin đi công tác là do chính tay Tô Yểu soạn. Lần này đi tổng cộng sáu người, Tông Minh cũng có tên trong danh sách. Nhưng Tô Yểu không có lý do phản đối, cũng chẳng nói gì, trực tiếp tan làm sớm, về căn hộ thu dọn hành lý.

Ngày hôm sau ngồi tàu cao tốc, trên đường đi cô ngủ gà ngủ gật, cũng không nói chuyện với ai. Chỉ là lỗ tai không bịt lại được, tiếng cười nói oang oang của Hoàng Uyển vang lên không ngớt, khiến cô khó chịu. Mãi đến khi Tông Minh lên tiếng nhắc nhở, Hoàng Uyển mới im lặng. Đúng vậy, Hoàng Uyển cũng đi. Mà Tô Yểu cũng chẳng hiểu tại sao cô ta lại có mặt ở đây.

Ngày đầu tiên đến Vân Thành, đám người Tô Yểu phải trải qua một cuộc họp dài lê thê và tẻ nhạt. Vất vả lắm mới chờ đến lúc kết thúc, Tông Minh đề nghị mọi người cùng ra ngoài ăn tối. Tô Yểu xua tay, nói phải về ngủ bù, liền tách đoàn rời đi trước. Kỳ lạ là, Hoàng Uyển vốn luôn quấn lấy Tông Minh như hình với bóng lại từ chối đi cùng, nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng bắt taxi rời đi, trông vô cùng gấp gáp.

Sau khi Tô Yểu về phòng nằm nghỉ một lát mới đi tắm. Tắm xong đi ra, đang chuẩn bị gọi video cho Lương Sở Uyên thì nhận được điện thoại của Tông Minh, nói là đã mua cơm tối về cho cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận