Chương 75

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 75

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Trị Liệu Muộn Màng
Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tên Lý Y kia đã “trị liệu” cho Tuế Hòa ra sao.
Cừ Chiêu đưa Tuế Hòa đến trung tâm tư vấn tâm lý. Vừa đến nơi, Tuế Hòa bỗng trở nên căng thẳng, cô nắm chặt tay Cừ Chiêu, “Hay là anh ở trong xe chờ em nhé?”
“Đừng sợ.”
Tuế Hòa thở ra một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Không hiểu sao, lòng cô cứ thấp thỏm không yên.
Nhân viên lễ tân là người làm việc lâu năm, nhận ra Tuế Hòa, thấy cô liền niềm nở chào hỏi: “Tuế tiểu thư, cô đến rồi ạ.”
“Ừ.”
Sau đó, nữ nhân viên nhìn thấy Cừ Chiêu đi bên cạnh Tuế Hòa, lại thấy hai người tay trong tay, lòng đầy kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra mặt. Cô giơ tay chỉ hướng thang máy rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tuế Hòa dẫn người đến cùng.
Tuế Hòa là khách hàng quan trọng, nhân viên trong trung tâm ít nhiều đều nghe qua về tình trạng bệnh của cô. Nhìn tình hình này, chẳng lẽ Tuế Hòa đã khỏi hẳn?
Vậy chẳng phải bác sĩ Lý… Cô gái rùng mình một cái.
Thang máy lên đến tầng 5. Văn phòng của Lý Y nằm bên trái ngã rẽ. Cừ Chiêu định dẫn Tuế Hòa đi vào nhưng bị ngăn lại.
“Thưa anh, anh không thể vào trong.”
Tuế Hòa biết quy định này. Dù là Tuế Sơ đến cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Cô véo nhẹ eo Cừ Chiêu, “Anh ở đây chờ em, em sẽ ra nhanh thôi.”
Cô mím môi, nhón chân hôn nhẹ lên vành tai hắn, “Không sao đâu.”
Cừ Chiêu đưa tay dụi mắt, “Ừ, em vào đi, anh ở đây chờ.”
Tuế Hòa xoay người đi về phía văn phòng, bóng lưng cao gầy mảnh khảnh. Cô gõ cửa, rồi mở ra, bước vào… Như thể bước vào miệng con dã thú đang chực chờ nuốt chửng con mồi.
Cừ Chiêu siết chặt nắm tay.
“Bác sĩ Lý.” Tuế Hòa lễ phép mỉm cười.
Lý Y có tướng mạo đường hoàng, đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã. Chỉ là hôm nay trông hắn ta có vẻ không vui, mặt mày nhăn nhó, mãi đến khi mở miệng mới khôi phục lại vẻ bình thường. “Đến rồi à, ngồi đi.”
Tuế Hòa ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cảm thấy tình trạng hiện giờ của tôi đã khá hơn rất nhiều.”
Lý Y nhướng mày, “Nói rõ hơn xem.”
“Thứ nhất, đợt trước tôi đến Hải Thành, tiếp xúc với những người ở đó không gặp trở ngại gì.”
“Uống chút nước đã,” Lý Y ngắt lời cô, “Trông cô có vẻ căng thẳng.”
Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Tuế Hòa rơi vào thế bị động. Cô nghe lời nhấp một ngụm nước.
“Cô nói tiếp đi.”
“Thứ hai,” Chút nước làm đôi môi cô thêm hồng hào, Tuế Hòa ngượng ngùng cười vén tóc ra sau tai, “Tôi đang hẹn hò. Tôi nghĩ, tin tức này rất có sức thuyết phục.”
“Tuế Hòa,” Lý Y hít sâu một hơi, giọng điệu hạ xuống vài độ, lạnh lẽo hẳn đi, “Cô đưa tay ra đây.”
“Cái gì?” Tuế Hòa theo bản năng siết chặt tay lại.
Lý Y như thể vừa nghiệm chứng được điều gì đó khó lường, hắn ta cười khẩy, “Cô xem, tôi chỉ mới nói đưa tay ra, tâm lý của cô đã có sự mâu thuẫn rồi.”
Tuế Hòa nhíu mày: “Đây là phản ứng bình thường thôi.”
Lý Y không ngừng ép tới, “Vậy bây giờ cô đưa tay ra đi.”
Tuế Hòa không làm theo, cô lạnh mặt: “Bác sĩ Lý, hôm nay yêu cầu của anh có hơi vô lý.”
Những lần trị liệu trước, Lý Y rất ít khi dồn ép như vậy. Hành động này của hắn ta như thể mong cô thực sự có bệnh vậy.
Lý Y đứng dậy, vòng qua chiếc bàn làm việc: “Cô đã dẫn người tới đây rồi, cô cho rằng tôi vẫn phải giữ lý trí với cô sao?”
Tuế Hòa ngả người ra sau, giây tiếp theo bật khỏi ghế. Cô lùi về phía sau vài bước, mặt đầy vẻ đề phòng, “Anh muốn làm gì?”
“Tuế Hòa, nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn giữ thái độ đó với tôi.”
Đầu óc bỗng chốc choáng váng, Tuế Hòa lảo đảo hai bước, “Lý…”
Cừ Chiêu mới đợi được vài phút, sự sốt ruột đã hiện rõ trên trán.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên, hắn vừa thấy tên người gọi đến, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng.
“Alo.”
“Triệu tiên sinh, theo quan sát mấy ngày gần đây của tôi, dường như Tuế tiểu thư luôn bị ai đó theo dõi. Ban đầu tôi nghĩ đó là người của Tuế gia phái tới bảo vệ, nhưng tôi đã kiểm tra, Tuế gia không hề làm vậy.”
Cừ Chiêu đột nhiên nhớ lại, ngày đó Tuế Hòa bị theo dõi, ngoài tên do Thẩm Oái sai khiến, hắn còn bắt gặp một đối tượng khả nghi khác.
Không thể nào là Thẩm Oái, cô ta không có lá gan đó.
Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa văn phòng đang đóng kín, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tên.”
“Lý Y.”
“Chết tiệt.”
Cừ Chiêu ngay lập tức vứt điện thoại đi. Nhân viên lễ tân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lao nhanh đến cửa văn phòng, vặn nắm cửa – bị khóa!
Chắc chắn không phải Tuế Hòa khóa.
Trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Cừ Chiêu lùi lại vài bước, đang định tung chân đá cửa thì bị nhân viên lễ tân ngăn lại.
“Thưa anh, anh…”
“Cút!”
Cừ Chiêu vung tay đẩy cô ta ra, quay người nhấc chân, dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào cánh cửa trước mặt!

Bình luận

Để lại bình luận