Chương 75

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 75

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Chăm sóc, kiềm chế và lời mời Trung Thu
Lăng Thiệu thực sự bắt Thư Tâm nghỉ việc. Anh gọi điện thẳng cho Vạn Nguyên, người phụ nữ họ gặp trên máy bay.
“Chị Vạn, là tôi, Lăng Thiệu, chồng của Thư Tâm. Công ty chị còn cần người không? Vợ tôi muốn đổi việc.”
Vạn Nguyên ở đầu dây bên kia cười ha hả. “Cậu chịu gọi tôi một tiếng ‘chị’ rồi à? Được, bảo cô ấy mai mang hồ sơ qua. Giá cao nhất, vị trí tốt nhất, tôi chờ.”
Vậy là Thư Tâm đổi việc.
Trong mấy ngày cô dưỡng thương, Lăng Thiệu cũng xin nghỉ làm. Anh ở lì trong căn hộ của cô, biến thành bảo mẫu toàn thời gian.
Anh nấu cháo. Lần đầu tiên, cháo bị khê. Lần thứ hai, nó nhạt thếch. Lần thứ ba, Thư Tâm mới miễn cưỡng ăn được. Anh lóng ngóng gọt hoa quả, làm đứt cả tay.
Thư Tâm nhìn người đàn ông cao lớn đang cau mày vật lộn với con dao gọt hoa quả, cô không nhịn được cười.
“Để đó em làm.”
“Ngồi yên!” Anh trừng mắt. “Chân còn đau mà đòi làm cái gì?”
Buổi tối, anh bế cô vào phòng tắm. Thư Tâm căng thẳng.
“Em… em tự tắm được.”
“Em đứng bằng cách nào?” Anh nói, và cứ thế xả nước, bắt đầu kỳ cọ cho cô.
Anh làm rất cẩn thận, tỉ mỉ, tránh xa vết thương ở chân cô. Cơ thể trần trụi của cô phơi bày trước mắt anh, nhưng tay anh không hề có động tác thừa thãi nào. Anh chỉ đơn thuần là… tắm cho cô. Dục vọng của anh rõ ràng đang gào thét, cự vật của anh đã sớm cương cứng, chọc cả vào đùi cô, nhưng anh kiên quyết kiềm chế.
Anh bế cô ra giường, lau khô người, mặc quần áo ngủ cho cô.
Đêm đó, anh vẫn ngủ trên sàn.
Nhưng đến đêm thứ ba, khi vết thương của cô đã đỡ sưng, không khí bắt đầu thay đổi.
Sau khi anh bế cô tắm xong, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt để lau chân, anh đột nhiên dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô. Ánh đèn phòng tắm màu vàng ấm áp chiếu lên làn da ửng hồng sau khi tắm của cô.
“Tiểu Tâm…” Giọng anh khàn đặc.
“Dạ?”
Anh không nói gì, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn này không phải là chào buổi sáng, cũng không phải là chiếm hữu. Nó là sự kiềm nén bùng nổ. Anh hôn cô sâu, ướt át, chiếc lưỡi nóng bỏng cuốn lấy lưỡi cô, mút mạnh.
“Ưm…”
“Bác sĩ nói… không được vận động mạnh…” Cô thì thầm, cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng.
“Anh không vận động mạnh.” Anh nói, tay đã luồn vào trong áo ngủ của cô, xoa nắn bầu ngực mềm mại. “Anh chỉ… vào thôi. Nhẹ nhàng.”
Anh bế cô ngồi trên nắp bồn cầu, tách hai chân cô ra, quỳ xuống giữa. Anh vùi mặt vào nơi bí ẩn, ướt át của cô.
“A… Lăng Thiệu… không phải… anh nói…”
“Suỵt. Anh nếm một chút.”
Anh dùng lưỡi, một cách thành thạo, khơi gợi khoái cảm của cô. Anh biết cô cũng đã nhịn nhiều ngày. Cơ thể cô phản ứng gần như ngay lập tức. Dâm thủy trào ra, ngọt ngào. Anh liếm mút sạch sẽ, rồi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt rực lửa.
“Ngoan, dạng chân ra.”
Anh nâng một chân đau của cô gác lên vai mình, chân kia để cô đạp lên đùi anh. Anh đưa cự vật đã cương cứng đến cực hạn, từ từ đẩy vào.
“A… chậm thôi…”
Anh nghe lời. Anh vào rất chậm, rất sâu, nhưng giữ nguyên ở đó, không nhúc nhích.
“Thấy không? Anh không vận động.” Anh thì thầm, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi. “Em… em tự làm đi.”
Cô đỏ mặt, cắn môi, rồi bắt đầu co thắt. Cô dùng cơ vòng của tiểu huyệt, tự mình kẹp chặt, mút lấy cự vật của anh.
“Khốn kiếp!” Anh gầm lên. “Em… em đúng là yêu tinh!”
Anh không thể nhịn được nữa. Anh giữ chặt hông cô, bắt đầu thúc nhẹ. Rất nhẹ, rất chậm, nhưng cú nào cú nấy đều lút cán, xoáy sâu vào tử cung cô.
“Nhanh… nhanh hơn…” Cô rên rỉ, không chịu nổi sự tra tấn ngọt ngào này.
“Chân em đau.”
“Không… không đau… Em muốn… A…!”
Anh bùng nổ, thao cô một cách mạnh mẽ nhưng vẫn cẩn thận, tránh để cô dùng lực. Đêm đó, cô cao trào ba lần, còn anh chỉ bắn một lần duy nhất, nhưng là một lần bắn sâu và thỏa mãn nhất.
Tết Trung Thu đến. Thư Tâm đã đi làm lại ở công ty Vạn Nguyên được một tuần, cổ chân vẫn còn hơi yếu. Cô phải về quê.
“Em tự đi tàu được rồi. Anh ở lại…”
“Câm miệng.” Lăng Thiệu cắt ngang, ném túi hành lý của cô vào cốp xe. “Em đang đau chân. Anh lái xe đưa em về.”
Anh lái xe mấy tiếng đồng hồ, đưa cô về tận cửa nhà. Anh xách đồ cho cô, hôn lên trán cô.
“Ngoan, vào với gia đình đi. Anh ở khách sạn ngay đầu ngõ. Có gì gọi anh.”
Anh nói rồi kiên quyết rời đi, không cho cô cơ hội từ chối.
Bữa tối đoàn viên, cả nhà quây quần. Chị gái Thư Tâm (Thư Vân) là người lanh lợi, nhìn cô em gái mình chân thì tập tễnh, mặt mày thì ửng hồng, lại còn cứ lén lút nhìn điện thoại, liền biết có chuyện.
“Thư Tâm,” Thư Vân kéo cô vào phòng riêng. “Khai thật đi. Thằng nào?”
“Chị nói gì…”
“Chân mày đau, mà nó để mày về một mình à?”
“Không… anh ấy có đưa em về. Anh ấy đang ở khách sạn ngoài ngõ…”
“TRỜI ƠI!” Thư Vân hét lên. “Con bé ngốc này! Tết Trung Thu người ta lặn lội đưa mày về tận nhà, mày để người ta ăn cơm khách sạn một mình à? Mày có não không?!”
Thư Vân không nói nhiều, kéo Thư Tâm ra phòng khách, tuyên bố với bố mẹ.
Bố mẹ Thư Tâm, vốn hiền lành, nghe xong cũng thấy áy náy. “Chết thật, thế thì thất lễ quá. Con bé này. Tâm, gọi cậu ấy qua đây ăn cơm ngay! Nhanh lên! Tết đoàn viên mà!”
Thư Tâm đỏ bừng mặt, bị cả nhà ép, đành phải trốn vào phòng gọi điện.
“A-lô…”
“Sao thế, bảo bối? Nhớ anh à?” Giọng Lăng Thiệu có vẻ đang cười.
“Anh… anh ăn cơm chưa?”
“Chưa. Đang gặm bánh mì trong khách sạn. Chán chết.”
“Ừm… Bố mẹ em…” Thư Tâm ngập ngừng. “…mời anh… qua nhà em ăn tối… đoàn viên.”
Đầu dây bên kia im lặng mất ba giây.
Thư Tâm hồi hộp. “Anh không muốn…”
“Anh đang mặc quần!” Tiếng sột soạt vang lên. “Mở cửa cho anh trong 5 phút nữa!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận