Chương 755

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 755

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Một bàn tay vươn ra, ấn đầu cô vào trong l ng ngực của mình, cô giống như một món đồ trang sức nhỏ của anh ta.
“Anh đã đến Tô Châu hai lần, vùng đất địa linh nhân kiệt, giống như một tấm gương soi.” Giọng điệu của Ôn Thời Khải giống như đang tán gẫu thời tiết.
“Ở vùng nông thôn nhỏ cũng là như thế sao?”
Cô tựa ở trong ngực anh ta, không nói câu nào.
Anh ta cũng không thúc giục, chỉ “ừm?” một tiếng.
Lâm Chi Nam. “Nơi đó ít người hơn, ruộng giống như khối lập phương ngổn ngang lộn xộn, có cỏ xanh mơn mởn.”
“Lúc mặt trời lên có phải càng đẹp hơn không?”
Anh ta muốn nói chuyện tào lao, Lâm Chi Nam cũng là hỏi gì đáp nấy.
“Chờ đến khi lúa chín, cánh đồng một màu vàng rực, núi xanh biếc, nếu như gặp may nhìn thấy ráng chiều muôn hồng nghìn tía.”
“Em nghĩ Nữ Oa vá trời cũng không đẹp hơn cái này.”
Ôn Thời Khải giống như có hứng thú cười hỏi. “Khi còn bé có phải em thường chuồn êm lên núi chơi, phía sau nhà anh có một cánh rừng, thường xuyên có nai con xuất hiện, khi đó anh rất thích giả bộ cầm súng hù dọa chúng.”
Lâm Chi Nam “Có, thường xuyên cùng đám bạn nhỏ chạy lên núi hái quả dại…”
Lúc còn học tiểu học, cô rất hoang dã, lôi kéo Diệp Thanh chạy khắp nơi trên núi, đó là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi của cô, từ ráng chiều cho đến khi màn đêm buông xuống, giống như một cái đuổi theo mặt trời chạy sẽ không xuống núi.
Có lần chạy đến lạc đường, ngay cả Diệp Thanh cũng không tìm được, cô ở trong núi khóc hơn nửa tối, cho rằng mình sẽ phải qua đêm ở chỗ này.
Lâm Dao lại cầm đèn pin tìm đến, hùng hổ lôi cô về.
Có lẽ lần này trong hồi ức không chỉ có hận, giọng nói của Lâm Chi Nam không còn đắng chát như vừa nãy.
Đột nhiên lời nói của cô kẹt lại trong cổ họng.
“Sao thế?”
Lâm Chi Nam không trả lời anh ta, dường như trong đầu cô có gì đó lóe lên, cô nhớ đến một lần nào đó sau khi Lâm Dao mắc bệnh ung thư nằm trên giường bệnh, oa loa nói với cô một câu.
“Bản bút ký này là hơn mười năm nghề của mẹ, đoán chừng con cũng không cần đến, chờ sau khi mẹ chết thì đốt đi.”
“Có lẽ nó vô dụng, con đốt đi…”
Ở trong đó tất cả đều là ghi chép việc làm mối của bà ấy, Lâm Chi Nam cũng không hiểu sao bà ấy phải nhớ đến những thứ này, cô buồn nôn còn không kịp, sao lại hữu dụng được, nhưng bà ấy không chỉ một lần căn dặn, càng khiến cho cô phiền chán.
Khi đó cô hận không thể tránh đi, không quá quan tâm đến vẻ mặt của Lâm Dao.

Bình luận (0)

Để lại bình luận