Chương 76

Trong căn phòng tối tăm đóng kín, Thời Anh bị hắt tỉnh bởi một chậu nước lạnh buốt.
Hai tay cô bị trói vào chiếc ghế đẩu sau lưng, eo và mắt cá chân cũng bị trói khiến cô không thể cử động.
Một luồng sáng chói lòa chiếu tới, hướng về phía Thời Anh, làm cô gần như không thể nhìn thấy người đối diện.
Bóng đen của người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn cách đó không xa, chỉ có thể nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ của chiếc bật lửa.
Tàn thuốc giữa ngón tay hắn chợt sáng chợt tắt, không đầy một lát sau người đàn ông phun ra một làn khói, chậm rãi nói: “Chậc chậc ~ Rốt cuộc đến cùng vẫn phải dùng loại phương thức này để gặp mặt, Thẩm tiểu thư.”
Âm thanh không quá quen thuộc.
“Anh rốt cuộc là ai? Làm cái gì vậy?” Sợ hãi cùng rét lạnh khiến cô run rẩy không thể kiềm chế, mặc dù đã biết tình hình, nhưng Thời Anh cũng chỉ có thể ép mình bình tĩnh hỏi.
“Thẩm tiểu thư thật là quý nhân nhiều chuyện quên, cách đây không lâu tôi vừa giúp cô một cái lớn ân, cô không nói một câu cảm tạ ngược lại cũng thôi đi, kết quả ngay cả tôi là ai cô cũng không nhớ được.” Ánh đèn phản quang, bóng người kia lắc đầu, giọng điệu đáng tiếc.
“Giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, giao dịch thành công, tôi không thiếu nợ anh bất cứ thứ gì.” Thời Anh lạnh lùng nói, sau đó nói thêm: “Anh nên biết, cái tôi đang hỏi là danh tính thực sự của anh, đã đến tình trạng này rồi, không cần thiết phải tiếp tục bán quan tử nữa (*), phải không?”
(*) 卖关子 (mài guān zǐ) trong tiếng Trung có nghĩa là “bán quan tử” “bán chú ý” hoặc “kéo dài sự tò mò của người khác”. Đây là một cách diễn đạt để nói về việc giữ lại thông tin hoặc câu chuyện một cách kín đáo, khiến người khác tò mò và muốn biết thêm.
Chỉ nghe hắn khẽ cười một tiếng: “Muốn biết thân phận của tôi, cũng có thể, chỉ cần cô đưa cho tôi những thứ cô lấy được từ Thẩm Nguyệt Lâm, tôi đảm bảo biết gì nói nấy.”
Đúng như dự đoán, chính là hướng về phía Thẩm Nguyệt Lâm.
Thời Anh toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ một lát, tính toán cùng hắn nói chuyện: “Nếu anh có ân oán gì đó với anh ta thì nên đến gặp trực tiếp, tôi bây giờ đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa, anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Đưa đồ vật cho anh, hắn không cần nghĩ cũng biết là tôi tiết lộ, đến lúc đó không phải dính dáng đến tôi sao?”
Lyon liếc nhìn một cái đã nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của cô, người đàn ông cười nhạo: “Cô ngược lại rất là vì hắn ta mà suy nghĩ, đã đến lúc này còn có thời gian lo lắng cho sự an nguy của hắn ta, tôi tưởng cô không có tình cảm với hắn?”
“Tôi đối với hắn có thể có tình cảm gì? Hơn nữa anh không phải đã nói chúng ta mới là người cùng hội cùng thuyền hay sao? Bây giờ điều này có ý tứ gì? Tự giết lẫn nhau?”
Thấy Thời Anh vẫn như cũ mạnh miệng, Lyon đi tới trước mặt cô, ném chiếc vòng tay anh đã tháo ra khỏi tay cô lên người cô, hỏi: “Cùng hội cùng thuyền? Nhưng tôi thấy cô đối với tôi không có một lòng a. Thứ này, cô ngay cả dùng cũng chưa dùng qua, như thế nào? Cho rằng bản thân có thể gạt Thẩm Nguyệt Lâm liền có thể gạt được cả tôi?”
Thời Anh nhìn chiếc vòng rơi trên đùi mình, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm đó cô có thể toàn thân rời khỏi Thẩm Nguyệt Lâm kỳ thực tất cả đều dựa vào đánh cược, đánh cược tình cảm của Thẩm Nguyệt Lâm dành cho cô, đánh cược Thẩm Nguyệt Lâm tin rằng cô máu lạnh.
Nội dung trong chiếc USB này cô căn bản chưa từng sao lưu, cho nên ngày hôm đó cô đã thuận thế trả lại chiếc USB gốc cho Thẩm Nguyệt Lâm.
Thành thật mà nói, trên người cô, ngoài tập tin trên đám mây kia, kỳ thực không có bất cứ thứ gì trong chiếc USB.
Cuối cùng, chung quy cô vẫn không thể đánh cược toàn bộ Thẩm gia chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, huống hồ cô cũng hiểu rằng, việc cầm những thứ đó trong tay sẽ chỉ mang lại tai họa cho chính mình.
Lyon bóp khuôn mặt cô, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, lời nói nhẹ nhàng thấm thía: “Cô có chắc chắn rằng muốn hy sinh bản thân vì hắn ta không? Nếu cô còn không nói cho tôi biết vật đó ở đâu, tôi không dám đảm bảo sẽ làm gì tiếp theo đối với cô a?”
Bàn tay của Lyon rất lớn, hận không thể bóp nát toàn bộ cơ thể cô, Thời Anh đau đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không nói một lời.
Không đầy một lát sau, phía sau hắn có người cầm máy tính đi tới, đưa cho Lyon xem giao diện đám mây đã bị bẻ khóa của cô.
Lyon chỉ mới nhìn vài trang sắc mặt liền đã thay đổi, cũng mất đi phong thái trước đó, ngay lập tức hắn tát vào mặt Thời Anh, tức giận đến mức cơ hồ dùng hết sức lực.
Thời Anh bị đánh mặt lệch sang một bên, miệng trào ra máu, tai ù đi không thôi, trên gò má trắng nõn lập tức xuất hiện dấu tay đỏ bừng.
Còn chưa kịp thở dốc, giây tiếp theo, tóc cô đã bị kéo lên, ép buộc cô phải ngửa đầu đón nhận ánh mắt của Lyon, hắn đã dần dần mất đi lý trí, hướng vào mặt cô quát: “Con mẹ nhà hắn giở trò với tôi phải không? Đây là cái gì? Nói cho tôi biết! Cô đã tải lên những gì!”
Trên đám mây không có một trang thông tin nào về Thẩm gia, tất cả đều là tư liệu về Lương thị.
Thời Anh vò đã mẻ không sợ rơi, lạnh lùng đáp: “Ngươi không phải người nhà họ Lương sao? Trên này rõ ràng là cái gì, ngươi hẳn là biết rõ nhất.”
Giọng điệu của cô vô cùng kiên quyết, gần như có thể kết luận hắn chính là người nhà họ Lương, bây giờ nghĩ lại, tư liệu trên chiếc USB tám chín phần rất có thể là do Thẩm Nguyệt Lâm ám chỉ cho cô, chỉ tiếc cô lĩnh ngộ quá muộn.
Lời nói không màng sống chết của Thời Anh triệt để khiến Lyon hoàn toàn tức giận, mọi kế hoạch đều bị phá hỏng, người đàn ông hung dữ thở hổn hển: “Muốn chết? Tôi thành toàn cho cô!”
Hắn không biết từ đâu lấy ra một đoạn dây thừng, quấn quanh cổ Thời Anh, mượn lực đạp lên trên chiếc ghế, dùng hết sức siết đứng lên.
Một cảm giác ngột ngạt tràn ngập khắp người Thời Anh, tay chân cô đều bị trói, thậm chí ngay cả giãy dụa cũng không có cách, cô chỉ có thể liều mạng đá đạp lung tung, nước mắt mãnh liệt trào ra, toàn bộ khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tím, gân xanh quanh cổ và trán đều trướng lên.
Động tác tàn nhẫn của hắn không có nửa điểm nương tay, dường như thật sự muốn cho cô chết.
Cổ họng của Thời Anh dần dần bị siết chảy ngấn máu, ý thức bắt đầu dần dần tan rã, ngay thời điểm cô gần như tắc thở, có người đến cạnh Lyon nói điều gì đó.
Thẳng đến giây phút cuối cùng, Lyon rốt cuộc mới buông sợi dây thừng ra.
Hắn thưởng thức bộ dạng hấp hối của Thời Anh, ném sợi dây xuống đất.
Một lúc sau, hắn ra lệnh cho người của mình cởi trói cho Thời Anh, cô lúc này chỉ còn một hơi thở, ngay cả động đậy cũng không làm được.
Có người lấy máy dò kim loại quét cơ thể Thời Anh, thiết bị phát ra tiếng tích tích vang dội khi chạm đến cổ tay trái của cô.
Lyon sai người mang máy cắt tới, hắn chợt nảy ra ý tưởng, cười điên cuồng: “Ngươi nói, nếu ta đem ngươi cắt thành từng mảnh, lại đem từng mảnh của ngươi gửi cho Thẩm Nguyệt Lâm, đến lúc đó, hắn sẽ như thế nào?”
Thời Anh quay đầu co quắp trên mặt đất, gần như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô thậm chí còn không thể nghe rõ ràng những gì hắn nói chứ đừng nói đến mở miệng trò chuyện cùng hắn ta.
Hắn giẫm lên mu bàn tay trắng nõn của cô gái, đưa chiếc máy kêu ‘ông ông’ lại gần cổ tay cô.

Bình luận

Để lại bình luận