Chương 76

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 76

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Mời Gọi Đêm Say và Cuộc “Ép Cung” Bất Đắc Dĩ

Gia Ngộ gật đầu chắc nịch.

“Em có biết anh là ai không?” Mục Phách hỏi, giọng có chút dò xét.

Gia Ngộ cười đến mức chẳng biết trời đâu đất đâu nữa: “Anh nghĩ sao?”.

Mục Phách im lặng, nghiêm túc nhìn cô gái đối diện. Nếu trước kia cô giống như một nụ hoa e ấp còn ngây ngô, thì giờ đây nụ hoa ấy đã theo thời gian mà lặng lẽ bung nở, trở nên xinh đẹp, trưởng thành như một đóa tường vi kiều diễm rực rỡ.

“Chờ anh một chút.” Anh nói rồi đứng dậy, định đến chỗ tổ trưởng xin nghỉ phép.

Gia Ngộ lười biếng dựa người vào bàn, cười nói: “Đừng để tôi đợi lâu nhé.”.

Cằm Mục Phách khẽ siết lại, anh không nhịn được, quay người lại nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt cô: “Không được cười như vậy.”.

Gia Ngộ bắt lấy tay anh đang đặt trên má mình: “Ai nha, đừng véo mặt tôi.”. Xinh đẹp, yêu kiều lại đầy mị hoặc.

Mục Phách thở ra một hơi thật dài. May mắn người cô gặp được chính là anh, nếu là người khác… Anh không dám tưởng tượng thêm nữa…. Giây phút này, Mục Phách còn chưa biết rằng, anh rất nhanh cũng sẽ trở thành “người khác” mà anh đang thầm phỉ nhổ kia….

Mục Phách muốn đưa Gia Ngộ về nhà. “Chìa khóa có ở trong túi không em?” Anh hỏi.

“Anh biết nhà em ở đâu chắc?” Gia Ngộ hỏi ngược lại. Không muốn tiếp tục rối rắm ở vấn đề này nữa, đi được vài bước, Gia Ngộ đưa một tay lên che lại mặt anh: “Không đúng, về nhà cái gì chứ, anh có chút tình thú nào không vậy?”. Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Không về nhà.”.

“Vậy đi đâu?”.

Rượu cô uống vào tuy ngọt ngào dễ chịu nhưng lại có tác dụng chậm. Gia Ngộ say đến mức đi đường cũng loạng choạng không vững, cô ngã vào lòng Mục Phách, gò má ửng hồng vì men say: “Đi khách sạn đi.”.

“Em có mang theo chứng minh thư không?” Anh hỏi lại cho chắc.

“…Mang theo.”

Gia Ngộ không chút dè dặt mà cười lớn, hai tay câu lấy cổ Mục Phách kéo anh đi về hướng ngược lại với cây cầu Nam Thủy: “Đi thôi, chúng ta đi thuê phòng!”. Có người vừa lúc đi ngang qua, hoảng sợ nhìn họ, ánh mắt nhìn về phía Mục Phách không khỏi mang theo chút đồng tình, giống như anh vừa bị lừa gạt vậy.

Mục Phách chẳng hề để tâm đến ánh mắt của người khác, anh đưa một tay đỡ lấy gáy Gia Ngộ, ấn mặt cô vào lồng ngực mình, không để cô bị người khác chế giễu.

Thời điểm đến khách sạn, Gia Ngộ đã say khướt, không còn ầm ĩ nữa, cho nên quá trình thuê phòng diễn ra rất thuận lợi. Đưa người đặt lên giường xong, Mục Phách đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn xuống, liền có chút ngây người. Trên chiếc áo thun trắng của anh có vài dấu son môi đỏ chót vô cùng nổi bật. Bất quá trừ cái đó ra, lại không hề có dấu vết của phấn nền hay đồ trang điểm khác. Anh nhìn về phía Gia Ngộ đang nhắm mắt lẩm bẩm điều gì đó trên giường, làn da cô rất trắng, đôi môi lại thực hồng hào, hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ trang điểm lòe loẹt khác. Cho dù để mặt mộc, cô vẫn toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Thở dài một hơi, Mục Phách đi vào nhà tắm xử lý vết son môi trên ngực áo. Vừa quay trở ra, tất cả khí huyết trong người anh dường như đều muốn dồn hết lên mặt, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò lúc nhúc, nóng đến mức chỉ muốn có ngay một chậu nước đá dội lên đầu cho tỉnh táo lại.

…Gia Ngộ đã đem toàn bộ quần áo trên người cởi sạch ra rồi. Thân thể trần trụi không một mảnh vải che thân, cô ôm chiếc túi xách nhỏ, nằm nghiêng người trên giường, tư thế tựa như Hằng Nga đang muốn bay về cung trăng.

Mục Phách sờ sờ mũi mình, may mà không chảy máu mũi, tâm tình bình ổn lại một chút. Giả vờ bình tĩnh bật điều hòa lên, anh kéo một góc chăn lên che lại nửa phần cảnh xuân đang phơi bày của người con gái trên giường. Làm xong một loạt động tác đó, Mục Phách đứng bất động tại chỗ hồi lâu. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của Gia Ngộ, lẩm bẩm một mình: “Văn Gia Ngộ, em thật là to gan lớn mật quá đi!”.

Gia Ngộ chỉ khẽ chậc lưỡi một tiếng, không hề có bất kỳ phản ứng gì khác. Đặt chai nước khoáng lên tủ đầu giường, Mục Phách thấy những việc mình cần làm đều đã làm xong xuôi cả rồi liền chuẩn bị rời đi. Ai ngờ vừa mới đi đến cửa, cô gái phía sau đột nhiên lên tiếng: “…Này.”.

Mục Phách không dám quay đầu lại.

“Lại đây.”. Lỗ tai anh nóng bừng lên như muốn rơi ra ngoài.

Mục Phách cam chịu nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, chỉ hỏi: “Làm cái gì?”.

Gia Ngộ xoay người lại, thân thể hoàn toàn bại lộ trong không khí. Cô chống một tay lên má, giọng nói ngập ngừng đầy khêu gợi: “…Làm tình?”. Kỳ thực cô cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.

“…Văn Gia Ngộ, em say rồi.”.

Bị gọi thẳng tên, Gia Ngộ lung tung rối loạn suy nghĩ gì đó, rồi cao giọng ngắt lời anh: “Anh nhìn trộm chứng minh thư của tôi!”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận