Chương 76

Đầu lưỡi anh liếʍ từng ngóc ngách trên môi của Kiều Đình, chỉ chưa chạm đến chỗ sâu nhất trong miệng, Kiều Đình nắm chặt ngực áo anh, cảm thấy mình gần như không thở được.
Cuối cùng Bá Vân cũng buông tha cho cô, môi cô bị hôn đến sưng đỏ, như vừa ăn 1kg ớt, cặp môi biến thành cặp xúc xích nhỏ. =)))))
Tay Bá Vân ôm má Kiều Đình, nhìn sâu vào đôi mắt ướŧ áŧ, giọng trầm hỏi: “Em thích nó không?”
“Hả? Từ Sâm Gia sao?” Kiều Đình nhanh chóng lắc đầu: “Không có, em không thích cậu ta chút nào, ngày mai em sẽ nói giáo viên đổi chỗ, không muốn ngồi phía trước cậu ta nữa, em ghét…”
“Không thể ghét nó!”
Kiều Đình sững sờ: “Tại sao?”
Từ Sâm Gia làm chuyện đóvới cô, Bá Vân lại không muốn cô ghét hắn?
Điểm này thật kỳ lạ.
Nếu hôm nay có cô gái nào hôn miệng Bá Vân, cô nhất định sẽ mong cho Bá Vân ghét cay ghét đắng cô gái đó, không nói lời nào với cô gái đó.
Nhưng vì sao Bá Vân lại không nghĩ như vậy?
“Em đã nghe qua từ oan gia chưa ?”
Ăn cắp là hành vi không tốt, cha mẹ thầy cô không dạy cho bạn à?
Kiều Đình vội gật đầu.
“Oan gia rất có khả năng sẽ thành đôi với nhau.” Bá Vân nheo mắt cảnh báo: “Nếu em ghét Từ Sâm Gia, Từ Sâm Gia sẽ chiếm một vị trí trong tim em, em sẽ phản ứng với hành động của nó, và điều nó muốn là phản ứng của em, cho nên em không thích thì cũng không cần ghét, cứ xem nó như người qua đường, bạn cùng lớp. Điều đó có nghĩa là sự tồn tại của Từ Sâm Gia không quan trọng, thậm chí trọng lượng của nó cũng chỉ nhỏ như hạt bụi, em hiểu không?”
Kiều Đình chưa thực sự hiểu lập luận của Bá Vân, cô vẫn còn mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu.
“Xem cậu ta như người qua đường là được.” Cô nghĩ điều đó không khó.
“Đúng. Một kẻ không quan trọng, chỉ lướt qua nhân vật chính.”
Ngoài miệng Bá Vân muốn Kiều Đình không quan tâm tới Từ Sâm Gia, nhưng anh lại rất quan tâm tới cậu ta.
Tên khốn đó, thực sự không thể xem nhẹ. Từ Sâm Gia nói rằng vô tình trượt ngã? Có ma mới tin! Bá Vân biết cậu ta có ý đồ khác khi hôn Kiều Đình.
“Được, em đã hiểu.” Cô suy nghĩ một chút: “Em được đổi chỗ ngồi không?”
“Được.” Bá Vân nói như đinh đóng cột.
Tốt nhất là ngồi đầu tiên ở hàng đầu tiên và cuối cùng ở hàng cuối cùng, chân trời góc bể, vĩnh viễn không gặp nhau là được nhất.
“Ngày mai đi học, em sẽ nói với giáo viên cho đổi chỗ, em đã nghĩ ra lý do, vì Điềm Điềm quá cao, che mắt tầm nhìn của em nên em muốn đổi lên phía trước ngồi.”
Trên đường về nhà, cô cứ nghĩ về chuyện này, suy nghĩ rất lâu trước khi nghĩ ra một cách.
“Rất tốt.”
“Bá Vân, anh đừng giận đó.”
“Anh không có giận.” Thật ra anh tức đến nỗi muốn xuất huyết não.
“Vậy là tốt rồi.” Kiều Đình thở phào nhẹ nhõm. “Em rất sợ anh tức giận, sợ nhất là anh tức giận.”
“Đừng lo lắng.” Bá Vân sờ đầu cô. “Không cần phải lo lắng về điều đó.”
Chỉ cần cứ để chuyện đó trong lòng, cô sẽ nghĩ đến Từ Sâm Gia, anh không cho phép tên đó chiếm lấy suy nghĩ của Kiều Đình bất cứ lúc nào cả.
Kiều Đình đơn giản thở phào nhẹ nhõm, những vấn đề luôn khiến cô lo lắng biến mất.
Bá Vân thật tốt bụng, trái tim rộng lượng, cô sợ Bá Vân giận đến không cần cô nữa.
“Vậy… Vậy đề này có thể nói lại được không?” Kiều Đình chỉ vào giáo trình xấu hổ nói.
Kiều Đình luôn nghĩ chuyện Từ Sâm Gia hôn cô, nên cô không nghe gì cả.

Bình luận

Để lại bình luận