Chương 76

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 76

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh cút ngay! Tôi không muốn!”

Phó Hựu không kịp đề phòng, ngoài vẻ sửng sốt, trong mắt đầy vẻ không dám tin, và ngày càng trở nên tệ bạt hơn, ôm chặt lấy cô trong vòng tay, hai tay nắn bóp thật mạnh vú cô, gần như là dùng sức tiến vào trong mà móc.

“Mẹ kiếp em đang làm cái quái gì vậy! còn dám đá tôi?”

“A!” cô đau đớn ưỡn eo, cố gắng né tránh tay anh nhưng bị nắm giữ chặt không cử động được, cô suy sụp mà bật khóc.

“Đau quá… Đau quá, anh đi đi, anh dựa vào gì mà làm như vậy với tôi? Dựa vào gì mà nhốt tôi ở đây? Anh kể cả một điều kiện cho cái giá phải trả cũng không chịu cho tôi, không chịu giúp tôi tìm mẹ, dựa vào gì mà tôi phải tiếp tục ở đây chịu bị lạm dụng!”

“Hừ.” Anh cười vì tức, sức tay vẫn rất mạnh, gần như sắp bóp nổ vú cô, nằm ghé sát tai cô cắn mạnh một phát.

“Đau quá!”

Tiếng hét chói tai gần như làm nhói tai cô, như thể là bị anh ta cắn chảy máu, sau cơn tê dại, cô cảm thấy có dòng máu ấm từ từ chảy vào trong tai.

“Bây giờ biết đau rồi sao? Sao, véo vú của em không đau đúng không? Tôi chính là không giúp em tìm người, em cũng phải ở lại chỗ tôi! Tìm hay không chỉ phụ thuộc vào tâm trạng tôi.”

Sức tay của anh đang dần buông lỏng, Khương Hân khom lấy eo, ôm lấy ngực khóc không ra hơi, cô thật sự rất muốn đi, không muốn ở chỗ này, hãy cứu cô với, cô không muốn ở lại đây.

Đôi mắt đỏ hoe căm tức của Phó Hựu dần dần dịu xuống, thấy vành tai trắng nõn của cô dần chuyển sang màu xanh tím, máu từ nướu răng cắn ra vẫn đang không ngừng chảy ra.

Tiếng cô khóc bên tai như một cái gai đâm vào tim đang cắm vào sâu bên trong dữ dội.

Cô đột nhiên kéo chăn xuống, trần truồng ra khỏi giường, mắt cá chân bị dây xích buộc lại, trực tiếp ngã xuống đất, đồng thời chiếc dây xích trên cổ kéo theo khiến cô ngẩng đầu, chật vật vô cùng kêu khóc trên mặt đất.

“Tôi muốn đi … anh thả tôi đi, anh thả tôi đi!”

Cô liều mình kéo vòng cổ nhục nhã quanh cổ mình, hơi thở của Phó Hựu trở nên thô bạo và ức chế, đây là màn khởi đầu cho cơn tức giận, cô đã vượt quá tầm kiểm soát của anh, và anh gần như không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

Sức tay Khương Hân càng ngày càng dùng sức, sắp xé nát món đồ trên cổ, người trên giường đột nhiên tức giận bừng bừng đứng lên, nhấc chân đá mạnh vào vai cô, đầu đập mạnh xuống đất, cú va chạm giữa gạch bông và xương cốt khiến cô sắp ngất xỉu vì đau đớn.

“Mẹ kiếp em thử nói lần nữa câu rời khỏi xem sao!”

Tiếng hét giận dữ còn lớn hơn tiếng hét của cô vừa rồi, và nó có vẻ decibel to hơn hẳn.

Hoa mắt chóng mặt nhìn về phía cửa sổ kiểu Pháp cách đó không xa, tiếp đến là một tràng tiếng bước chân, đôi chân dài đứng trước mặt cô, bàn tay to hướng về phía cô, bóp chặt lấy cổ cô vừa bóp cổ vừa kéo cô đè lên trên giường, phẫn nộ mà chửi rủa.

“Mẹ kiếp, em dám trái lời tôi phải không? Tôi đã cảnh cáo em rất nhiều lần mà vẫn không nghe, em có phải thật sự muốn tôi giết chết em không? Em hãy thu lại cái lòng tự tọng đó đi! Trước mặt tôi em chỉ cần nghe theo mệnh lệnh mở to chân ra bị đụ là được, ở đâu ra lắm chuyện thế kia.”

Khương Hân nắm chặt cánh tay anh, móng tay dài, ấn lên trên huyết mạch để lại một vết cào hình ánh trăng, tiếng khóc vẫn không ngừng, suy sụp tới mức khiến người ta nhìn mà thương hại.

“Tôi muốn tìm mẹ tôi, tôi muốn đi! Tôi không muốn ở đây, tôi không muốn … Em trai của tôi bị anh ném xuống biển, anh còn muốn đối xử tôi như thế nào, không bằng anh ghết tôi đi……ưm.”

Sức tay của anh đột nhiên mạnh lên, lời nói khiến người ta nghẹt thở, không thể thốt ra một âm nào.

Phó Hựu đột nhiên bật cười, nhìn dáng vẻ cô sắp trợn tròn mắt vì đau đớn, hỏi cô: “Em có biết em trai của em là người như thế nào không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận