Chương 76

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 76

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Buổi tối hôm đó, Tiêu Dật Việt đang chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại di động lại vang lên.
Là Diệp Yên Yên gửi tin nhắn đến: Tiểu Dật, em quên mang chìa khóa, anh đừng đi đâu, lát nữa mở cửa cho em.
Mãi đến khi Tiêu Dật Việt tắm rửa xong xuôi, đang quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cầm thêm một chiếc khăn khác lau tóc thì Diệp Yên Yên lại gửi tin nhắn đến. Anh còn chưa kịp đọc tin nhắn thì chuông cửa đã vang lên.
Tiêu Dật Việt không suy nghĩ nhiều, nghĩ là Diệp Yên Yên đã về đến cửa nhà, thế là nhanh chóng đi ra mở cửa cho cô.
Nhưng vừa mở cửa thì Tiêu Dật Việt lại nhíu mày, đơn giản là vì người đứng ở ngoài cửa không phải Diệp Yên Yên, mà là Tạ An Na tới trả quần áo.
Tạ An Na cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người. Cô ta nhìn mỹ nam mới tắm xong trước mắt, theo bản năng đỏ bừng mặt mũi, vô thức không rời tầm mắt đi được.
“Xin… Xin hỏi chị Yên Yên có nhà không ạ?” Cô ta không khống chế được trái tim đang đập thình thịch của mình, nhìn lại biển số nhà một chút, xác định chắc chắn mình không nhầm nhà thì xấu hổ hỏi.
“Cô ấy chưa về, cô tìm cô ấy có chuyện gì không?” Tiêu Dật Việt mặt không đổi sắc trả lời, cũng không ngờ Tạ An Na lại tới vào lúc này.
“Đây là quần áo lần trước chị Yên Yên cho em mượn, em… em giặt sạch rồi, hôm nay mang tới trả cho chị ấy…” Tạ An Na nhẹ nhàng nói: “Anh là anh trai của chị Yên Yên sao? Em không biết chị Yên Yên lại có một người anh trai đẹp trai như vậy…” Tạ An Na muốn lôi kéo làm quen, nhưng Tiêu Dật Việt làm sao có thể không nhìn ra được ý đồ của cô ta chứ? Anh lạnh lùng cầm lấy quần áo.
“Chúng ta từng gặp nhau rồi, tôi là vị hôn phu của Yên Yên.” Tiêu Dật Việt mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi sẽ đưa quần áo cho Yên Yên, cô có thể về được rồi.” Sau đó, không để cô ta có cơ hội lên tiếng, Tiêu Dật Việt nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau khi vào nhà, anh nhìn quần áo trên tay, vô cùng ghét bỏ mà ném vào thùng rác, thầm nghĩ sẽ mua bộ mới cho Yên Yên.
Tạ An Na vẫn đang đứng ngoài cửa chưa rời đi, cô ta vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, không biết một người lúc đeo kính và không đeo kính lại có khác biệt lớn đến như vậy.
“An Na?” Diệp Yên Yên lúc này cũng đã trở về, cô nhìn thấy Tạ An Na đang đứng trước cửa nhà mình thì ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Chị Yên Yên, hôm nay em tới trả quần áo cho chị, em đã đưa cho vị hôn phu của chị rồi.” Tạ An Na nghe thấy giọng Diệp Yên Yên thì mới hoàn hồn: “Em còn có việc, em về đây.”
Diệp Yên Yên không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng vội vã rời khỏi nơi này của Tạ An Na.
“Tiểu Dật, em mới gặp An Na ở ngoài cửa, nhìn cô ấy cứ bồn chồn thế nào, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Diệp Yên Yên chờ Tiêu Dật Việt mở cửa ra thì lo lắng nói với anh.
“Chắc là chuyện trong nhà của cô ta thôi, ngoan, em đừng suy nghĩ nhiều.” Lúc này Tiêu Dật Việt đã mặc một bộ quần áo ở nhà, nhanh chóng mở rộng cửa. Anh theo thói quen nhận lấy balo mà cô đưa, nghe cô nói như vậy thì Tiêu Dật Việt cũng chỉ nhàn nhạt trả lời qua loa một câu như thế.

Bình luận

Để lại bình luận