Chương 76

Tô Linh mập mờ ồ một tiếng: “Vừa mua quần áo mới vừa làm tóc, thành thật khai báo cho tớ, có phải cậu đi hẹn hò không?”
Tô Linh vòng tay qua cổ Mộ Lôi, kéo cô xuống, cả người đu lên cổ cô.
“Nói mau, cậu có khai hay không hả?”
Bị Tô Linh đè đến mức suýt nữa không thở nổi, Mộ Lôi vẫy tay làm bộ đầu hàng: “Dừng dừng dừng, tớ khai.”
Sau khi nghe được câu này, Tô Linh mới thả tay Mộ Lôi ra, để cô thở hổn hển.
“Không phải lúc trước tớ đã nói với cậu là tớ muốn tỏ tình với một người sao? Sau đó đã tỏ tình thành công rồi. Thế nên… thế nên ngày mai… chúng tớ ra ngoài đi chơi.
Mộ Lôi vốn muốn nói là hẹn hò, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại không biết hai người có được tính là hẹn hò không, thế nên cuối cùng đổi thành ra ngoài đi chơi.
“Ồ…” Tô Linh nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Bộ đồ lúc trước tớ mua cho cậu có tiện lợi không?”
Bộ đồ? Bộ nào?
Mộ Lôi nghĩ ngợi một chút, lập tức nhớ đến bộ đồ lót ren mà cô mặc hôm nhận chủ nhân hôm đó.
Nhớ đến cảnh tượng hôm đó, mặt Mộ Lôi đỏ bừng lên, cả người trông như con tôm luộc.
Tô Linh vừa nhìn đã hiểu, cô ấy nở một nụ cười càng bỉ ổi hơn: “Dùng tốt lắm có phải không, hả?” Vừa hỏi vừa lấy cùi chỏ chọc chọc vào người cô.
Mộ Lôi không nói tiếng nào, gương mặt nhỏ nhắn càng cúi thấp hơn, hai má cô đỏ bừng sắp chảy cả máu.
Tô Linh ở bên cạnh vẫn chưa chịu ngừng: “Nói mau nói mau.”
“Được rồi, dùng rất tốt.”
Mộ Lôi ngẩng đầu lên nói nhỏ một câu, nghe thấy điệu cười vui vẻ của Tô Linh thì lườm cô ấy một cái.
Cái trừng mắt này của Mộ Lôi đối với Tô Linh mà nói không có chút lực sát thương nào.
“Bạn trai cậu là ai thế? Tớ có quen không?”
Nhắc đến bạn trai, Mộ Lôi hơi chột dạ một chút. Trong lòng cô hoảng hốt, chỉ có thể pha trò đổi chủ đề: “Ừm, khi nào có cơ hội tớ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.”
“Được rồi, chậc chậc, cứ giấu giấu diếm diếm.” Tô Linh nói đùa thêm vài câu nữa rồi mới buông tha cho cô.
Tô Linh bảo Mộ Lôi thử vài bộ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo trắng phối với một chân váy xếp ly màu đen. Mộ Lôi còn mua thêm một đôi bốt ngắn để phối cùng.
Theo cách hiểu của cô về Quyền Đình thì ngày mai chắc chắn anh sẽ mặc đồ màu đen, nếu như vậy thì cô mặc thế này… hai người sẽ giống như đang mặc đồ đôi vậy.
Nghĩ đến chuyện này, Mộ Lôi không nhịn được, cúi đầu cười khúc khích.
Tô Linh nhìn người bạn thân của mình đang đắm chìm trong tình yêu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Sáng hôm sau, Mộ Lôi mặc bộ trang phục mà hôm qua Tô Linh chọn cho cô. Chiếc áo màu trắng lộ ra chiếc cổ mảnh mai và xương quai xanh thanh tú, chiều dài của áo vừa phải, nhưng chỉ cần giơ tay lên sẽ lộ eo. Chiếc váy dài màu đen che đi đôi chân thon dài, kết hợp với đôi bốt ngắn phá cách khiến bộ trang phục vô cùng trẻ trung. Mái tóc xoăn của cô buông xõa, cả người xinh đẹp vô cùng.
Mộ Lôi đứng ngắm nghía trong gương vài vòng, cảm thấy rất vừa lòng với trang phục hôm nay của mình, nhưng cổ lại hơi trống trải.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nhanh chóng mở hộp trang sức tìm tòi hồi lâu. Cuối cùng cô cũng thấy được chiếc vòng cổ màu đen mà trước đây cô chưa có cơ hội đeo.
Chiếc choker ôm lấy cần cổ trắng ngần của Mộ Lôi, khiến cô nhớ lại lần huấn luyện ngày trước, đó cũng là lần đầu tiên cô đeo vòng cổ.
Cô lúc đó ở trong mắt chủ nhân là như thế này sao?

Bình luận

Để lại bình luận