Chương 761

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 761

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chậm rãi đến gần.
Trong không gian u ám, giống như có một mùi hương thơm ngát chập chờn phiêu đãng, không ngừng chui vào trong chóp mũi Liên Thắng, hầu kết của anh ta đã không ngừng lăn lộn.
Hơi ấm càng lúc càng đến gần, đợi đến khi sắp hôn lên môi anh ta, Liên Thắng lại nghiêng đầu.
“Được rồi.”
Không đợi cho Lâm Chi Nam kịp phản ứng, Liên Thắng đã đứng dậy đi đến bên cạnh cửa, đồng thời vặn tay nắm cửa, quay đầu nhìn cô.
“Đi thôi.”
Liên Thắng dẫn cô đi, đến một tiểu khu cách quán bar mấy km, không biết do anh ta thuê hay mua, căn nhà rất sạch sẽ ngoài dự kiến, hoàn toàn không giống như chỗ đàn ông ở.
Mới vừa vào cửa, Lâm Chi Nam đã chú ý đến mấy thứ đồ không hợp, chỗ bên tường phòng khách đặt một chiếc đàn dương cầm.
Đèn treo tường cũng không phải kiểu gia đình phổ thông thường dùng, là từ trong tường đu.c ra mấy góc, lóe lên đủ loại màu sắc.
Mà ở chỗ ban công là một chiếc ghế nằm có thể đung đưa, bên ngoài lan can là mấy chậu hoa hồng.
Năm 14 tuổi, lúc đó trời trong xanh, ánh nắng chiếu lên bờ ruộng, gió thổi mang theo mùi thơm ngát của lúa.
Tiểu Chi Nam ngồi trên sườn núi, cùng với Liên Thắng mới chỉ 19 tuổi lá mặt lá trái.
“Tôi không muốn ở chỗ này, mỗi người bọn họ đều khiến tôi không vui.”
Liên Thắng đuổi đi đám lưu manh ức hiếp cô, vì muốn có người bảo vệ, lúc này thái độ của Lâm Chi Nam thường xuyên nguyện ý chia cho anh ta chút nụ cười, chỉ là mỗi lần đều tính toán kỹ.
“Tôi muốn có một căn nhà của mình, không cần quá lớn, chỉ cần ấm áp là được, hơn nữa đèn trong phòng khách không cần giống loại thường, kiểu ánh sáng cho dù tôi ở xa nhìn cũng biết căn nhà này là chỗ mà mình ở.”
Nói xong cô bắt đầu hướng tới, nhìn về phương xa bộc lộ chân tình.
“Nếu như có một chiếc đàn dương cầm thì tốt, chỗ ban công lại thêm chiếc ghế nằm, sau khi tan làm trở về nằm trên đó mọi mệt mỏi đều tan biến, đúng rồi ”
Tiểu Chi Nam quay đầu cười với Liên Thắng. “Tôi còn muốn ở ban công có đủ loại hoa hồng, xuân hạ thu đông đều có thể thay nhau nở rộ, dù là héo tàn, tôi cũng sẽ làm thành hoa khô, dùng để kẹp sách.”
Sau khi nói xong cô quay đầu, hướng về nhưng cũng phiền muộn.
Cô đang nhìn bên ngoài, Liên Thắng lại nhìn cô.
Nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cô nhóc, rung động sáng lên, giống như muốn nhảy vào tim anh ta.
Thật đúng là muốn mạng.
Khi đó gió trên núi lay động, lúa cũng lay động theo, nơi xa muôn hồng nghìn tía, chỗ sâu mùa thu, cảnh đẹp thôn quê gần như là thiên đường của nhân gian.

Bình luận (0)

Để lại bình luận