Chương 769

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 769

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Dưới ánh đèn sáng loáng trong phòng khách, mấy tờ giấy này có vẻ hơi gập ghềnh, mà theo ánh sáng di động chiếu vào, hình như có dấu vết vẽ viết, chỉ là vừa rồi quyển nhật ký này hiện ra bị chữ viết bút bi bao trùm, thêm nữa cô không để ý đến chi tiết đó, cho nên không phát hiện ra.
Lâm Chi Nam nhìn chằm chằm một lúc lâu không phân rõ được chữ viết trên đó, đột nhiên trong đầu lóe lên, cô nhìn chằm chằm sang Ôn Thời Khải ở bên cạnh.
Một ánh mắt lòng dạ hai người đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Mở ngăn kéo, Ôn Thời Khải cầm bút chỉ nghiêng nghiêng bôi lên, Lâm Chi Nam ngồi xổm ở bên cạnh tim đập thình thịch, không dám rời mắt.
Liệu có thể chỉ là do quyển nhật ký bị chất đống tạo thành nếp gấp, bọn họ lại uổng công vui mừng một trận.
Liệu có phải Lâm Dao căn bản không để lại gì.
Trang giấy ghi lại những việc vặt hàng ngày dần được nét bút chì che kín, cùng với chữ bút bi nghiêng lệch hoàn toàn khác biệt, kiểu chữ xinh đẹp lại tinh tế dần dần xuất hiện trước mắt Lâm Chi Nam.
Hai chữ đầu tiên khiến cô lã chã rơi lệ.
Nam Nam
Lúc viết bức thư này, mẹ đã tự biết thời gian còn lại của mình không nhiều, mẹ đã từng vô số lần do dự ngừng bút, không biết viết xuống những thứ này có phải sẽ sáng tỏ hết tất cả, nhưng cách khe hở cánh cửa nhìn bóng lưng nhỏ gầy lại quật cường của con, mẹ giống như có một loại dự cảm rất mãnh liệt, con sẽ một lần nữa trở lại vòng tròn kia.
Không ai hiểu rõ con gái mình hơn mẹ.
Con quật cường lại kiên trì, một thân ngạo cốt, mẹ không giữ được con, nông thôn nhỏ này không giữ được con, quá khứ thua thiệt hơn mười năm không giữ được con.
Sớm một gì cũng sẽ có một ngày con trở về nơi mình sinh ra, nơi vốn thuộc về con, có thể nơi đó lóa mắt quý giá, nhưng cũng rất dơ bẩn, xa hoa quyền quý, nhưng cũng là ngũ chỉ sơn ép cho người ta không thể động đậy nổi.
Thậm chí mẹ còn sợ hãi con gái của mình sẽ dẫm theo vết xe đổ của bản thân, sợ hãi đám người kia sẽ làm khó con, sợ hãi con thông qua người khác biết một phần chân tướng, liệu khi đó con có trách mẹ vì sao không nói hết cho con biết.
Khi đó mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa, con bị bọn họ bắt nạt nên làm sao bây giờ?
Con còn nhớ cây hòe cổ thụ trước của nhà mình không? Giáo viên lớp một của con đã từng nói, đó là si sản trăm năm của trấn Trường Thủy, không thể tùy tiện di chuyển.

Bình luận (0)

Để lại bình luận