Chương 77

Chiếc vòng tay bằng vàng hồng (*) trên cổ tay của Thời Anh bị cắt đứt, Lyon lấy ra một vật rất nhỏ giống như con chip từ chỗ đứt gãy của chiếc vòng tay.
(*) 玫瑰金 : Vàng hồng là hợp kim kim loại quý của vàng và đồng, được sử dụng trong sản xuất đồ trang sức và đồng hồ vì màu sắc tươi sáng, độ cứng và độ dẻo cao hơn vàng nguyên chất. Tùy thuộc vào sự khác biệt nhỏ về màu sắc, nó còn được gọi là vàng hồng, vàng đỏ, vàng tím, v.v. Bởi vì nó được sử dụng rộng rãi ở Nga vào đầu thế kỷ 19 nên nó còn được gọi là vàng Nga hoặc vàng tím Nga. Màu sắc của vàng hồng thay đổi tùy thuộc vào tỷ lệ vàng, đồng, bạc hoặc kẽm mà nó chứa.
什麼是玫瑰金Pink Gold?會褪色、過敏嗎?首飾・K金回收專門店JEWEL CAFE
Hắn đặt nó dưới ánh đèn quan sát, lẩm bẩm: “Có biết đây là cái gì không? Máy theo dõi định vị vi mô a, haha, tôi còn tưởng hắn ta thật ngu ngốc, bị một cô bé như cô đùa bỡn xoay vòng…”
Nhìn Thời Anh gần như bất tỉnh trên mặt đất, Lyon từ trên cao nhìn xuống châm chọc nói: “Thẩm Nguyệt Lâm bất chấp mạng cô làm mồi dụ tôi ra ngoài, cô lại vì hắn mà thủ khẩu như bình, thật sự là quá mức ngu ngốc.”
Hắn đem máy xác định vị trí đưa cho thủ hạ mang đi xử lý, kéo ghế ngồi lên phía trên, bắt chéo chân, nhìn Thời Anh giống như nhìn người chết rồi nói tiếp: “Uổng cho cô còn che chở cho hắn, cô có biết tại sao bản thân lại phải chịu đựng tai họa này không? Tất nhiên, tất cả những điều này đều do người cha tốt của cô ban tặng, bởi vì hắn đã khiến tôi tan cửa nát nhà, không còn gì cả, toàn bộ Lương gia từ trên xuống dưới chỉ có tôi là người duy nhất còn sống, cô nói xem, mối thù này, tôi có phải hay không nên tìm hắn tính toán?
Nói cho cùng, đây là ân oán giữa hắn và Thẩm Nguyệt Lâm, Thời Anh bị liên lụy cũng là bởi hắn biết Thẩm Nguyệt Lâm trước đây hành động rất tàn nhẫn, Thẩm Nguyệt Lâm nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai trong nhà họ Lương, vậy nên hắn làm sao có thể tạo điều kiện dễ dàng cho người nhà họ Thẩm hắn?
Cho nên, cho dù Thời Anh không hợp tác với hắn, hắn cũng sẽ như vậy để mắt tới cô, bắt đầu từ cô trước.
Chỉ trách Thẩm Nguyệt Lâm nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, để lại hắn như cá lọt lưới.
Cô gái nằm trên mặt đất hơi thở mong manh, chỉ thấy ngón tay cô hơi hơi giật giật, không biết những lời mà Lyon có thể nghe vào được bao nhiêu.
Người đàn ông lườm cô một cái, cũng lười nói nhảm cùng cô, lạnh giọng ra lệnh cho người của mình: “Đưa cô ta mang đi!”
Đầu Thời Anh được bao phủ bởi một tấm vải đen, cô chìm vào bóng tối vô tận.
……
Thành phố D, tiểu khu Nam Hà Viên, có bảy tám chiếc xe ô tô màu đen đang đậu dưới một tòa nhà gần đó. Toàn bộ tiểu khu đã bị phong tỏa, thậm chí ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Người đàn ông cầm đầu bước xuống xe với vẻ mặt sát khí, theo sau là một nhóm người, đi về phía tòa nhà.
Sau khi lên tầng hai, cánh cửa trong phòng bên trái bị một lực mạnh đá tung ra.
Đập vào mắt là căn phòng khách đầy bụi bặm và cũ kỹ, trông như đã lâu không có người ở. Tuy nhiên, trong phòng khách lại có một người đàn ông đang ngồi trước bàn thờ Phật dâng hương.
Khác với môi trường xung quanh, bàn thờ được quét dọn sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
“Không hổ là ngươi, nhanh như vậy đã tìm được nơi này.” Lyon tựa hồ cũng đã đoán trước được, hắn không nhanh không chậm cắm ba nén hương trong tay vào lư hương, nhìn thấy đám người mang đầy vẻ uy hiếp, hắn cũng không có ý định chạy trốn.
Thẩm Nguyệt Lâm nhìn xung quanh bốn phía, vừa nói dứt lời, đám người phía sau lần lượt tiến vào, lập tức vào từng phòng tìm kiếm.
Người đàn ông dâng hương xong cũng bị đám vệ sĩ khống chế, khám xét người rồi trói lại.
“Diện mạo của Lương tổng đã thay đổi rất nhiều so với sáu năm trước.” Thẩm Nguyệt Lâm nhìn khuôn mặt xa lạ bất nhất của hắn, nhàn nhạt mở miệng.
Chẳng trách anh không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hắn ngay cả khi đã tìm kiếm khắp thành phố. Hóa ra hắn đã sớm trải qua phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi cả khuôn mặt. Nếu không phải nhờ giọng nói, có lẽ anh sẽ không nhận ra khuôn mặt bình thường này lại chính là Lương Đống, gia chủ Lương gia phong quang vô hạn hồi đó.
“Không còn cách nào, đều nhờ Thẩm tiên sinh ban tặng.” Lyon bình tĩnh trả lời.
Thẩm Nguyệt Lâm bước chân đi thong thả, cầm khung ảnh trên kệ tủ lên, phủi nhẹ một chút tro bụi, nhìn hình ảnh cô gái trẻ bên trong, nhướng nhướng mày: “Ta nhớ… Trước kia Lương gia rơi đài cô ấy cũng góp một phần sức lực, cô ấy hận không thể đem ngươi giết chết, nữ nhân như vậy đáng để ngươi nhớ tới nhiều năm như vậy sao?”
Sắp chết đến nơi, hắn vẫn chạy đến nhà Tạ Thanh Ảnh lúc còn sống, đây gọi là cái gì? Nhìn vật nhớ người?
Lyon cười lạnh, dùng giọng điệu khinh thường nói: “Một con tiện nhân mà thôi, ngươi cho rằng ta đối với cô ta sẽ vĩnh viễn sẽ không quên? Ta chỉ hận ả không chết trong tay ta, tiện nghi cho ả rồi.”
Thẩm Nguyệt Lâm liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay út, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt: “Sáu năm trước, ngươi đánh không lại được ta, sáu năm sau sao ngươi một chút tiến bộ cũng đều không có? Ngươi nghĩ rằng ta cũng ngu ngốc như ngươi, giữ lại nhược điểm chí mạng cho một nữ nhân lấy ra phản bội, ngươi sợ mình chết không đủ nhanh sao?”
“Đương nhiên, vẫn là Thẩm tiên sinh cao hơn một bậc, ngay cả chính người phụ nữ của mình cũng có thể lấy ra tính toán.” Lyon lắc đầu, tư thế như thể cam chịu thua kém.
Kỳ thực, khi Lyon phát hiện trên người Thời Anh có thiết bị định vị, hắn cũng lớn khái hiểu rằng cái gọi là chiếc USB, cái gọi là sợi dây cứu sinh, coi như Thời Anh có lấy được toàn bộ thông tin trong đó cũng sẽ không có tác dụng, cho dù bị lộ ra ngoài, đối với Thẩm gia cùng Thịnh Hoành cũng sẽ không có nửa điểm ảnh hưởng.
Tất cả những điều này đều là Thẩm Nguyệt Lâm gài bẫy, dùng thủ đoạn dẫn dụ hắn mắc câu lộ diện.
Nhưng hắn thực sự đã thua sao?
Lyon cười nhạt một tiếng, nói bổ sung thêm: “A, đúng, người phụ nữ của ngươi cũng thật là khờ, bị ta ngược đãi như vậy, vì bảo vệ ngươi, cô ta một câu cũng không phun ra nửa điểm bất lợi cho ngươi, ta cảm thấy cũng thật đáng thương, cô ta được ngươi nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, vậy mà ngươi lại tàn nhẫn đến mức sẵn sàng để cô ta mạo hiểm một mình.”
Khi nhắc đến Thời Anh, sắc mặt Thẩm Nguyệt Lâm đột nhiên thay đổi, nắm lấy cổ áo hắn ép hỏi: “Cô ấy đâu? Ngươi đã làm gì cô ấy?”
“Như thế nào? Ngươi muốn cứu cô ta sao? Ta tưởng ngươi không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy.” Lyon giả vờ ngạc nhiên, vẻ mặt nhăn nhó, hắn biết mạng sống của Thẩm Thời Anh còn hữu ích hơn những thông tin đó rất nhiều.
Thẩm Nguyệt Lâm vẻ mặt tàn nhẫn một cước đem hắn đã ngã ở trên mặt đất, Lyon ho mấy tiếng, tựa hồ không cảm giác được đau đớn, cười quái dị.
Thẩm Nguyệt Lâm nắm chặt cổ áo hắn, cúi đầu nhìn thẳng, giọng nói lạnh lùng lộ ra sát ý: “Ta hỏi ngươi! Ngươi đã làm gì cô ấy?”
Lyon nhìn chiếc điều khiển từ xa của TV trên bàn cà phê, sau đó lại nhìn Thẩm Nguyệt Lâm vài giây, mỉm cười đầy ẩn ý.
Thẩm Nguyệt Lâm đưa mắt với thủ hạ của mình, lập tức có người bước tới cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, bật TV lên.
Một giây tiếp theo, trên màn hình TV xuất hiện một hình ảnh, chính là nơi Thời Anh đang bị giam cầm, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một chùm ánh sáng trên đỉnh đầu cô chiếu xuống cơ thể.
Cô gái trong hình bị trói tay chân, vô sắc vô hồn dựa vào vách tường, cổ, gương mặt chỉ cần là nơi da thịt lộ ra bên ngoài đều đầy những vết sẹo kinh hoàng, buộc bên hông là một quả bom hẹn giờ, những con số phía trên đang tiến hành đếm ngược.
Cách vụ nổ còn 4 tiếng…

Bình luận

Để lại bình luận