Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện 2, 3, 4 – Âm Mưu, Đèn Đỏ Và Dòng Sữa Ngọt
Hai. (Âm mưu của những bà vợ)
Bị Chiếu Dã vắt kiệt sức, Di Di quyết định tìm đồng minh. Cô gọi điện cho Nặc Nhân. “Chị Nặc Nhân,” cô thì thầm, “Tần suất ‘sinh hoạt’ của vợ chồng chị… là bao lâu một lần?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Nặc Nhân ấp úng: “Chắc là… một tuần hai, ba lần?” Di Di còn chưa kịp ghen tị, đã nghe giọng Ngạn Kỳ lạnh lùng vọng vào: “Em yêu, em nhớ nhầm rồi. Là một ngày hai, ba lần.”
Di Di: “…” Nặc Nhân: “…”
Nghe tiếng tút tút, Di Di biết đồng minh của mình đã “hy sinh”. Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra. “Vợ à,” Chiếu Dã quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông, “Anh quên lấy khăn tắm.” Di Di thở dài, cầm khăn đi tới. Tay cô vừa đưa ra, đã bị anh kéo tuột vào phòng tắm, khóa trái cửa. “Anh nghe lén em gọi điện thoại!” “Anh không có,” anh thản nhiên, áp cô vào bức tường ướt sũng. “Em muốn hỏi người khác làm gì? Em muốn bao nhiêu lần, chỉ cần nói với anh.”
Ba. (Khởi nghĩa thất bại và cơn thịnh nộ của sói)
Di Di quyết định phải “khởi nghĩa”. Lần sau gọi điện, cô chắc chắn Chiếu Dã đã ra ban công. “Chị Nặc Nhân! Chúng ta không thể để bọn họ đè đầu cưỡi cổ mãi được! Chúng ta phải phản kháng!” “Nhưng mà…” Nặc Nhân lí nhí, “Thật ra chị rất thích…” Di Di: “…Hả?” “Chị thích nhất là lúc… ở trên…”
Cả hai cô gái bắt đầu thì thầm, trao đổi kinh nghiệm phòng the. Di Di hào hứng: “Đúng rồi! Ở trên! Mình có thể trả thù, làm cho bọn họ khó chịu!”
Ở ban công, Chiếu Dã nghe loáng thoáng được mấy từ “ở trên”, “trả thù”, “khó chịu”. Anh mỉm cười.
Tối đó, Di Di hùng hổ đòi “ở trên”. Chiếu Dã vui vẻ nằm ngửa, mặc cô loay hoay cưỡi lên cự vật của anh. Cô di chuyển, cố gắng “trả thù” anh, làm anh “khó chịu”. Nhưng cô càng động, cự vật của anh càng cứng, và nơi riêng tư của cô càng ướt. Nửa tiếng sau, cô mệt đến mỏi nhừ cả eo, nằm bẹp dúm trên ngực anh.
“Em trả thù xong chưa?” anh hỏi, giọng khàn đặc. Cô chỉ rên rỉ. “Vậy đến lượt anh.” Chiếu Dã lật cô lại, bắt đầu một trận cuồng phong bão táp đúng nghĩa. Khởi nghĩa, chính thức thất bại.
Bốn. (Sự cố đèn đỏ)
Ơn trời, cuối cùng Di Di cũng “tới tháng”. Chiếu Dã tiu nghỉu thấy rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi nấu nước gừng, xoa bụng cho cô. Nhưng đến nửa đêm, con sói không thể ngủ yên. Anh lay cô dậy, dúi cự vật đang cương cứng vào tay cô. “Vợ… giúp anh…” Di Di ngái ngủ, miễn cưỡng giúp anh, nhưng rồi càu nhàu: “Mỏi tay quá, anh tự làm đi.” “Tay mỏi,” Chiếu Dã cười xấu xa, “Thì dùng chỗ khác cũng được mà.” “Biến đi!”
Nửa đêm, Chiếu Dã đang ngủ, bỗng giật mình tỉnh giấc. Bản năng của loài sói khiến anh ngửi thấy mùi máu. Rất nồng. Anh lập tức nghĩ Di Di bị thương. Theo bản năng, anh muốn liếm sạch vết thương đó. Anh vùi đầu vào chăn, lần mò đến giữa hai chân cô, cố gắng kéo chiếc quần lót vướng víu ra.
BỐP!
Một cú đạp trời giáng tiễn anh bay khỏi giường. Di Di ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ: “CHIẾU DÃ! ANH MÀ DÁM LIẾM, CHÚNG TA CHIA TAY!!!”
Con sói bị dọa cho tỉnh hẳn. Mấy ngày sau, anh không dám đòi hỏi gì, chỉ dám ôm cô ngủ, lén lút dùng cự vật của mình cọ xát vào eo, vào mông cô. Đêm đó, anh lại đang cọ cọ, thì bỗng nhiên, người trong lòng xoay lại. Đôi chân thon thả của cô chủ động kẹp lấy cự vật đang cương cứng của anh.
“Vợ?” Anh sững sờ. Di Di vùi mặt vào ngực anh, giọng nũng nịu: “Không sao… Sạch rồi…” Chiếu Dã gầm lên một tiếng, lật cô lại. Sói đói, cuối cùng cũng được ăn thịt.
Năm. (Dòng sữa ngọt)
Di Di mang thai và thuận lợi sinh ra một bé sói con lai thỏ, đặt tên là Chiếu Thiển. Thằng bé có tai thỏ, đuôi thỏ, nhưng bộ lông và bản năng lại là của sói.
Chiếu Dã chính thức bước vào cuộc chiến tranh sủng. Anh ghen tị. Ghen tị đến phát điên khi thấy con trai mình được độc chiếm đôi gò bồng đảo mà anh yêu quý nhất. “Em xem nó kìa! Nó cắn em!” Anh xót xa khi thấy Di Di nhăn mặt vì bị con trai bú quá mạnh. Anh nhấc bổng thằng bé lên, gằn giọng: “Này nhóc, mày có biết bú nhẹ nhàng không hả?” Chiếu Thiển bị dọa, oa oa khóc.
Từ đó, Chiếu Dã giành lấy nhiệm vụ vắt sữa, nhất quyết bắt con trai phải bú bình. Tối đó, sau khi Chiếu Thiển đã ngủ say, Chiếu Dã nằm bên cạnh Di Di, nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng sữa của cô. “Nếu làm em bé thì được uống sữa đúng không?” “…Hả?”
Anh không nói thêm, vạch áo cô lên, ngậm lấy một bên đầu vú đã sưng lên, bắt đầu mút mát. Dòng sữa ngọt ngào, ấm nóng, mang theo hương thơm của Di Di, lập tức tràn đầy khoang miệng anh. “Chiếu Dã! Anh làm cái gì vậy!”
Anh ngẩng lên, khóe miệng còn dính vệt sữa, cười mãn nguyện. Anh dùng tay bóp nhẹ bên vú còn lại. Phụt! Một dòng sữa trắng mờ bắn ra, vương lên ngực cô. Anh cúi xuống, liếm sạch dấu vết dâm đãng đó. “Vú của vợ tốt thật,” anh khen ngợi.
Di Di đỏ bừng mặt, xấu hổ muốn chết. Chiếu Dã hôn lên môi cô, thì thầm: “Bác sĩ nói, còn một tuần nữa…” Một tuần nữa là cô hết sáu tháng cữ.
Con sói đói, lại sắp được ăn một bữa tiệc lớn.
________________

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Để lại bình luận