Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cắt! Hay lắm! Diễn rất hay!” Tiếng đạo diễn vang lên đầy phấn khích.

Trường quay không ngớt những lời tán dương khen ngợi, Lục Hiểu Dư cũng không hề tỏ ra ngại ngùng khi nhận về những lời khen thưởng đó. Cô cẩn thận cởi bỏ bộ dây đai an toàn phòng hộ ra khỏi người, lại bất chợt nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc đang đứng cách đó không xa.

Cô nhất thời có chút bất ngờ, không chút ngần ngại nào liền chạy nhanh về phía hắn.

“Anh ra viện rồi sao lại không nói với em một tiếng?” Giọng cô có chút trách móc.

Tống Ngụy ảm đạm nhìn vào vết son môi còn đang lem luốc nham nhở trên đôi môi cô, càng nhìn càng cảm thấy không hài lòng chút nào. Khốn kiếp!

Đóng phim thôi mà cũng cần phải hôn đến mức lem luốc cả son môi ra như thế này sao?

“Nói với em thì được ích lợi gì chứ? Em có thèm để tâm đến tôi đâu?” Hắn hỏi vặn lại, giọng điệu đầy vẻ hờn dỗi.

“???” Lục Hiểu Dư trong bụng đầy những dấu chấm hỏi khó hiểu. Cái gì mà không thèm để tâm đến hắn cơ chứ?

“Ngài Tống, suốt cả một tháng qua tôi cứ phải bay qua bay lại liên tục, không khác gì một hồn ma vất vưởng nay đây mai đó, từ đoàn phim chạy đến bệnh viện rồi lại ngược lại. Chăm sóc cho anh đến mức tôi còn không dám ngủ ngon giấc lấy một đêm, vậy mà anh đến một câu cảm ơn cũng không có đã đành, bây giờ lại còn quay sang đây trách móc tôi là đồ vô tâm nữa hay sao?” Cô nói một hơi dài, giọng điệu đầy vẻ bất mãn.

“Người nào có tâm thì sẽ không đi hôn ngấu hôn nghiến một tên nam nhân khác ngay trước mặt bạn trai của mình như em đâu.” Hắn đáp trả lạnh lùng.

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng lên, lời lẽ cũng trở nên lúng túng rối loạn: “Ai, ai là bạn trai của anh chứ… Ai là bạn trai anh bao giờ… Đ… Đồ điên!”

Người đàn ông bất giác cong môi cười. Xem ra việc bị gãy xương bả vai cũng không phải là chuyện hoàn toàn không tốt. Nếu không thì còn lâu hắn mới có thể nhìn thấy được bộ mặt đáng yêu này của cô gái nhỏ. Nhưng mà chuyện cô cùng tên ảnh đế chết tiệt kia ngang nhiên khóa môi nhau thì đúng là không thể nào bỏ qua được. Hắn trầm giọng hỏi:

“Diễn xong hết rồi sao?”

Cô nhẹ giọng đáp lại bằng một tiếng “Ừm”.

“Vậy thì bây giờ anh bàn với em chút chuyện riêng tư được không?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút mờ ám.

“Chuyện gì cơ?” Cô hỏi lại, có chút cảnh giác.

“Dư Dư, mối quan hệ giữa em và anh bây giờ, có thể đường đường chính chính ghen tuông được hay không?”

Lục Hiểu Dư khó hiểu “hả” một tiếng, còn chưa kịp mở miệng ra nói thêm câu nào đã bị hắn mạnh mẽ lôi đi mất.

Tống Ngụy kéo cô đến khu nhà vệ sinh công cộng gần đó, tiện tay đem tấm bảng ghi chữ “Đang bảo trì” đặt ở ngay trước cửa ra vào, rồi thản nhiên khóa trái cửa lại từ bên trong.

“Anh làm cái trò gì vậy?” Cô hỏi, giọng có chút hoảng hốt.

“Anh đang ghen.” Người đàn ông bá đạo phủ đầu lên đôi môi mềm mại của cô, ngang ngược tách hàm răng cô ra rồi đưa lưỡi tiến vào bên trong. Hắn điên cuồng càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng ấm nóng của cô.

Lục Hiểu Dư đến cùng vẫn không thể hiểu nổi hắn đang quấy nháo cái trò gì nữa, nhưng loại kỹ thuật hôn điêu luyện này của hắn, luôn làm cho cô ngây dại rơi vào cảnh trầm luân mê đắm. Mê hoặc đến mức không thể nào dứt ra được.

Cô choàng tay ra sau cổ hắn, nhu thuận đáp lại cái hôn nồng đậm cháy bỏng. Mi tâm cô nhất thời nhăn nhúm lại vì khó chịu, đôi gò bồng trước ngực không may lại bị bàn tay hư hỏng của người đàn ông kia tùy tiện xoa nắn vò vẫm. Từ miệng cô bất giác phát ra một tiếng “ưm” yêu kiều đầy mời gọi, cô không quên mở mắt ra lườm nguýt tên nam nhân không biết trời cao đất rộng là gì kia.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, người đàn ông lúc này chỉ còn lại bộ dạng phất phơ đầy cà chớn. Hắn không quên nhả ra một câu nói đầy gợn đòn trêu chọc:

“Em phối hợp với anh một chút đi, đàn ông một khi đã ghen tuông thì hậu họa khó lường lắm đấy.”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, trong đầu đầy những nghi hoặc. Cái gì mà ghen tuông cơ chứ? Khi không lại đột nhiên giở chứng?

Bàn tay to lớn của hắn ra sức thưởng thức đôi gò bồng mềm mại căng tràn, bộ cổ phục cầu kỳ chẳng mấy chốc đã bị hắn vò vẫm đến mức thay hình đổi dạng đi không ít.

Người đàn ông muốn cởi bỏ chiếc đai thắt lưng phức tạp của bộ cổ phục rườm rà kia ra, nhưng lại bị cô gắt gao ngăn cản lại.

“Mặc bộ đồ này vào rất khó khăn, anh đừng có cởi ra.” Cô nói, giọng có chút cầu xin.

“Không cởi ra thì làm sao mà sờ ngực em được chứ?” Hắn đáp tỉnh bơ.

“…” Cái tên vô sỉ này!

Lục Hiểu Dư đẩy mạnh hắn ra xa, vội vàng soi gương chỉnh trang lại quần áo đầu tóc cho tươm tất. Vừa làm cô vừa không quên lên tiếng nhắc nhở: “Ở đây không phải là chỗ để cho anh giở thói lưu manh đâu, mau đi về đi!”

“Dư Dư, cái hũ giấm nhà em chua đến mức muốn nổ cả mắt ra rồi, vậy mà em không những không chịu dỗ dành anh, ngược lại còn muốn đuổi anh về nữa hay sao?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ ấm ức.

Động tác tay cô thoáng khựng lại, cô khó hiểu nhìn người đang đứng đối diện: “Ai mượn anh ghen tuông làm gì chứ?”

“Bạn trai em vừa mới xuất viện mà em không thèm quan tâm đến lấy một lời, lại còn ở đây cùng tên đàn ông khác khóa môi tình tứ nữa hay sao?” Hắn hỏi vặn lại, giọng điệu càng thêm bất mãn.

“Đó là công việc! Là công việc mà thôi! Ngài Tống làm sếp lớn thì càng phải hiểu rõ hơn ai hết về ranh giới giữa công việc và đời tư chứ…” Cô cố gắng giải thích.

“Bảo trì sao? Vừa mới vào lúc nãy thì không sao cả, sao bây giờ lại để bảng bảo trì rồi? Cửa cũng bị khóa luôn rồi kìa?” Tiếng nói chuyện vọng vào từ bên ngoài.

“Ai đó đi gọi bảo an đến xem thử xem sao đi.”

Bạc môi người đàn ông cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, đầu óc nhạy bén của hắn chợt lóe lên một chút ý nghĩ xấu xa. Tống Ngụy nhanh chóng đẩy cô vào trong một phòng vệ sinh nhỏ gần đó, rồi ngang ngược cưỡng hôn cô một lần nữa.

Lục Hiểu Dư yếu thế hơn hẳn, đành phải ngồi lên nắp bồn cầu để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Có điều bây giờ thật sự không phải là lúc cô nên khóa môi tình tứ với hắn. Đây là nhà vệ sinh công cộng, tuyệt đối không thể làm ra mấy chuyện xằng bậy đáng xấu hổ này được!

“Anh biết ý tứ một chút đi có được không! Đây là nơi công cộng đấy!” Cô đẩy mạnh bàn tay hắn ra khỏi bầu ngực mình, ngồi thẳng dậy định mở cửa rời đi thì lại bị hắn kéo ngược trở lại.

Lần này người ngồi lên nắp bồn cầu lại chính là hắn, còn cô thì lại vừa vặn ngồi gọn lên trên đùi của người đàn ông.

Tống Ngụy vòng tay ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, không quên buông ra một câu nói đầy tình ý: “Dư Dư à, đây chính là nhà vệ sinh nữ đấy. Em nỡ lòng nào để bạn trai của em phải đóng cọc ở một nơi như thế này hay sao?”

“Biết đây là nhà vệ sinh nữ mà anh còn dám đi vào đây sao?” Cô nhíu mày hỏi lại, đẩy mạnh bàn tay hư hỏng của tên vô lại ra khỏi đùi mình. Cô gằn giọng cảnh cáo:

“Ngài Tống, sống trên đời thì phải biết điều một chút. Ở đây không phải là…”

“Rõ ràng là nhà vệ sinh không hề có vấn đề gì cần bảo trì cả, vậy mà ai lại đi để cái tấm bảng này ở đây cơ chứ? Còn khóa cửa lại nữa chứ?” Tiếng nói chuyện bên ngoài lại vang lên.

“Chắc là do nhầm lẫn gì đó thôi.”

Bên trong nhà vệ sinh, ngoại trừ gian phòng cuối cùng của dãy đang nồng nặc mùi vị ái muội ra, thì thoạt nhiên không hề có bất cứ vấn đề gì bất thường xảy ra cả.

Lục Hiểu Dư vội đưa tay lên che miệng mình lại, kinh hãi nhìn bàn tay hư hỏng của người đàn ông đang mò mẫm nơi tư mật của cô.

Dịch mật bên trong lớp quần lót mỏng manh dần thấm đẫm ra bên ngoài. Cô không thể nào để cho hắn tiếp tục ngông cuồng thêm được nữa, liền vội vàng đẩy mạnh tay hắn ra khỏi vùng địa đàng cấm địa. Cô nhỏ giọng thì thầm:

Bình luận (0)

Để lại bình luận