Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lực đạo trên cổ lại lần nữa buông ra, giống như đang đùa bỡn với thú cưng, vỗ nhẹ vào mặt cô, hung ác lặp lại câu hỏi vừa rồi.

“Hả? Nó là ai em không biết sao?”

“Em ấy là ai không liên quan gì đến anh cả!” Khương Hân quay đầu lại, đỏ mặt ho khan, muốn tránh tên đàn ông trên người, nhưng anh lại hung hăng đè chặt vai cô không thể động đậy, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

“Em rốt cuộc có biết hay không, nó là đứa con mà mẹ em bị đàn ông cưỡng hiếp sinh ra đấy.”

“Anh câm miệng!” Khương Hân rống lên với anh, đột nhiên bắp chân đau nhói, anh ấn xuống chỗ bị thương trên chân mình kia, hung hăng ấn vào trong.

“A… A!”

Gần như đau muốn trợn trắng mắt, Phó Hựu cứ như vậy nhìn vẻ mặt cô.

“Xem ra em biết nha, tôi còn tưởng em không biết, ngốc nghếch cầu tình với tôi vớt em trai em ra khỏi biển, em muốn tìm được mẹ em như vậy, sao lại không hoài nghi đến trên người nó?”

Đau đớn làm cô không đủ tỉnh táo để nghe những gì anh nói, cô khàn giọng khóc to thành tiếng, âm thanh kia đối với anh mà nói, thật đúng là khó nghe.

“Em còn khóc nữa, tôi liền tháo chân kia ra luôn! Dù sao thì cặp chân này của em cũng không dùng nữa, cả đời ở chỗ này đi.”

“Tôi không muốn… Hu tôi không muốn, đau quá đi anh buông tôi ra, tôi cầu xin anh buông tôi ra đi mà!”

Đau đớn lần nữa làm lý trí cô sụp đổ, Phó Hựu căn bản không để vào mắt sự giãy giụa của cô, ấn vào bắp chân bị thương của cô uy hiếp.

“Tôi hỏi lại em lần cuối cùng, còn dám rời khỏi tôi nữa không?”

“Không dám… Hu tôi không dám, cầu xin anh buông tha cho tôi… Đau quá đi!”

Cô ngẩng đầu lên khóc lớn. Sờ đến dịch nhầy, Phó Hựu cúi đầu xuống nhìn, trên băng gạc lại bị máu tươi nhuộm đẫm, nhìn thấy mà ghê người, chảy cả xuống sàn nhà.

Anh tức giận bật cười, “Tốt nhất là em thật sự không dám.”

Khi đứng dậy, anh vươn chân giẫm lên bụng cô, bên trong đều là tinh dịch anh bắn vào, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn cô.

“Người em muốn tôi sẽ không giúp em tìm, em đừng nghĩ tới việc có thể rời xa tôi, xua tan cái ý nghĩ không thực tế đó của em đi, ngoan ngoãn ở chỗ này, tôi sẽ làm em mang thai.”

Giống như một câu tuyên bố, anh nhất định sẽ nói được làm được.

Băng gạc trên bắp chân được thay mới, lần này cô đau đến mức động cũng không dám động, run rẩy ôm lấy đầu mình, tay kia sờ lên cổ, sợ anh lại bóp cổ mình lần nữa.

Cái loại đau đớn đến hít thở không thông cận kề cái chết kia, cô thật sự không muốn phải chịu lần thứ hai, ở sâu trong hang cọp, mọi sự phản kháng đều là phí công, cô thà học cách tự bảo vệ mình khỏi phải chịu nỗi đau sống không bằng chết, cũng không muốn lại có một cuộc tranh cãi kịch liệt với anh nữa.

Phó Hựu cầm băng gạc cùng băng vải còn thừa đứng dậy, nhìn thấy cô che mặt mình kín mít, không biết dưới đôi tay kia là dùng biểu tình sợ hãi gì đối mặt với anh đây.

Anh bất chợt mỉm cười, ném thứ trong tay xuống đi về phía cô, kéo mạnh cổ tay cô ra.

Quả nhiên không nhìn lầm, chú mèo sợ hãi co rụt người, mắt hạnh rốt cuộc mất đi ánh sáng, đối mặt với anh là sợ sệt cầu xin.

“Hừ, đêm nay trước buông tha cho em.”

Dưỡng tinh thần, cô mới có thể đủ khỏe để chơi được, ở bên cạnh anh, cô không cần nhân cách cùng tự do.

Trong bụng trướng đau khiến cô cả đêm không ngủ được, nhắm mắt lại, chợt nghe thấy tiếng anh đứng dậy, ngay sau đó là tiếng cửa bị đóng lại.

Khương Hân mở choàng mắt, rất muốn đến phòng vệ sinh, cô thật sự nhịn không được.

Nhưng trên cổ chân vẫn còn xiềng xích, cổ cũng bị chiếc vòng siết chặt, vừa buồn ngủ vừa khó chịu, thứ trong bụng phải làm sao đây.

Vào thời điểm sắp sụp đổ, cửa lại bị mở ra, người vốn tưởng rằng sẽ không đi vào, lại tiến vào.

Phó Hựu cầm miếng gạc mới trong tay, “Tôi biết em chưa ngủ.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận