Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Minh San ngủ một giấc này ngủ rất lâu, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh cô cảm thấy cơ thể rất nóng, giống y như bị hỏa thiêu, một lúc sau lại có cảm giác như rơi vào động băng, lạnh đến mức cô run rẩy.
Đợi khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại thì thấy vẻ mặt Tiểu Thanh sốt ruột nhìn cô, cô mới biết mình sinh bệnh, còn bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Tiểu Thanh còn chưa kịp nói gì với cô, trước mắt đổi thành mặt cha, hắn cũng có vẻ mặt sốt ruột, ngồi ở mép giường nói chuyện với cô.
Minh San mơ hồ nhớ tới lúc trước hai người điên cuồng cỡ nào, trong lòng khó thở không muốn để ý tới hắn, vì thế hiếm khi tùy hứng một lát, khàn giọng nói với Tiểu Thanh
“Tiểu Thanh… Đuổi… Đuổi cha ra ngoài đi…”
Tiểu Thanh “…”
Thích Kỳ Niên “…”
Minh San bảo Tiểu Thanh đuổi lớn soái đi, Tiểu Thanh bị dọa sợ muốn chết, cô ấy đâu dám?
Lại cho cô ấy 100 lá gan cô ấy cũng không dám, cả phụ lớn soái này không có người nào dám làm như vậy với lớn soái
Chỉ có tiểu thư nhà cô ấy phát sốt mơ hồ mới dám nói mấy lời mê sảng như vậy.
“Đại… Đại soái, tiểu thư… Cô ấy sốt đến mơ hồ…” Khi Tiểu Thanh nói chuyện với lớn soái chân đều mềm nhũn, nhưng vẫn lớn gan nói chuyện thay tiểu thư nhà mình.
Thích Kỳ Niên ngồi trên ghế ở mép giường, đôi tay chống đầu gối, cơ thể nghiêng về trước, gương mặt âm trầm nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường.
Bởi vì còn có chút sốt nhẹ, gương mặt cô thoạt nhìn đỏ bừng, không giống người bị bệnh.
Thích Kỳ Niên xua tay với Tiểu Thanh, ý bảo cô ấy đi ra ngoài.
Tiểu Thanh vô cùng lo lắng cho tiểu thư, muốn ở lại chăm sóc cô, khi thấy lớn soái nâng mắt nhìn về phía cô ấy, ánh mắt đó không tính là sắc bén, chỉ rất lạnh nhạt liếc một cái.
Tiểu Thanh lập tức sợ tới mức lông tơ dựng đứng, cổ rụt lại, cuống quýt lùi ra ngoài.
Minh San vốn bị bệnh khó chịu, còn nhìn thấy cha tỏ ra uy phong ở trong phòng cô, lập tức càng thêm tức giận.
Cô “hừ” với hắn một tiếng, xoay người nằm quay lưng về phía hắn.
Đợi trong phòng chỉ còn hai cha con, Thích Kỳ Niên mới buông xuống dáng vẻ của lớn soái, mông từ ghế dịch lên trên giường, vươn tay sờ trán cô.
Nhưng tay hắn còn chưa chạm đến Minh San đã bị cô đẩy ra.
Thích Kỳ Niên chậc chậc một tiếng, nói “Đều sinh bệnh còn cáu kỉnh như vậy.”
Minh San không quay đầu lại nói “Vì sao con sinh bệnh, có lẽ cha biết rõ hơn con.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận