Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Tin Tức Chấn Động Và Sóng Gió Ngầm
“Tôi… Tôi chưa quen với không khí này lắm.” Ngôn Hi cúi đầu, lí nhí giải thích.
“Không sao, sau này chị sẽ có rất nhiều cơ hội để làm quen. Ngày mai em lại đến nhé?”
“Ngày mai? Không được! Ngày mai chị họ tôi kết hôn, cả nhà tôi phải đi dự đám cưới.”
“Em không thể đi cùng sao?”
“Cậu… đi với tư cách gì?”
“Chị nói xem là tư cách gì?” Văn Sâm tiến lại gần, ép sát cô vào vách thang máy lạnh lẽo, một tay chống bên tai cô, giam cô trong lồng ngực mình. “Xem ra tối qua em vẫn còn quá nhân từ với chị Ngôn Hi nhỉ? Hay là chị muốn em ‘ôn lại bài cũ’ ngay tại đây?”
“Không có, không có mà!” Ngôn Hi hoảng sợ xua tay lia lịa. “Ngày mai… cho cậu đi cùng là được chứ gì?”
“Thế mới ngoan.” Văn Sâm hài lòng, thu lại vẻ dọa nạt. “Ngày kia là sinh nhật em, em sẽ tổ chức tiệc, em đến đón chị nhé.”
“Sinh nhật cậu?”
“Đúng vậy. Chị nhớ chuẩn bị quà đấy.”
“Ưm ~”
Chưa kịp trả lời, Ngôn Hi đã bị cậu cúi xuống hôn ngấu nghiến. Nụ hôn cuồng nhiệt, chiếm hữu khiến môi cô sưng đỏ lên.

Khi Ngôn Hi quay trở lại nhà, ba mẹ cô đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, như đang chờ đợi để “xét xử” cô.
“Ba, mẹ…”
“Hi Hi, con lại đây ngồi xuống.” Mẹ Ngôn vẫy tay.
“Con có bạn trai từ bao giờ? Tại sao lại giấu ba mẹ?”
“Đúng đấy, nuôi con lớn từng này, dẫn người ta về tận nhà làm chuyện… chuyện ấy rồi mà còn lừa gạt ba mẹ!”
“Lại còn nhỏ tuổi hơn con nhiều như thế, chưa từng nghe con nhắc đến nửa lời.”
“Con muốn làm ba mẹ đau tim chết à?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Ngôn Hi choáng váng. Cô lắp bắp: “Ba mẹ… Hai người… không thích Văn Sâm sao?”
Ba mẹ Ngôn nhìn nhau, vẻ mặt dịu đi đôi chút.
“Con nói cái gì thế? Cậu ấy vừa đẹp trai, vừa lễ phép, miệng mồm lại ngọt xớt, gia thế thì khủng, ba mẹ thích còn không kịp ấy chứ.”
“Vậy sao ba mẹ lại giận?”
“Ba mẹ giận là vì con giấu giếm quá kỹ!” Mẹ Ngôn kéo cô ngồi xuống cạnh bà, giọng nói không giấu được sự phấn khích xen lẫn lo âu. “Hi Hi à, làm sao con lại yêu được thiếu gia của tập đoàn mà ba con đang làm việc thế?”
“A?”
“Đúng vậy, ba làm việc chăm chỉ 5 năm ở Văn thị, chưa bao giờ dám mơ đến chức Tổng giám đốc. Vậy mà chỉ cần cậu ấy nói một câu, bộ phận nhân sự đã ra quyết định ngay lập tức. Cái hiệu suất này… thật đáng sợ!” Ba Ngôn vẫn còn đang lâng lâng trong niềm vui thăng chức.
Mẹ Ngôn nắm lấy tay con gái, giọng nói trở nên trầm lắng và nghiêm túc hơn: “Hi Hi, mẹ cảm thấy cứ như mơ ấy. Con và Tiểu Sâm thật sự là người yêu sao? Nó là thiếu gia ‘trâm anh thế phiệt’ đấy.”
“Vâng…” Ngôn Hi gật đầu. Thú thật, cô chưa bao giờ để ý đến thân phận của Văn Sâm, điều cô lo lắng nhất luôn là khoảng cách tuổi tác và sự non nớt của cậu.
“Haizz, mẹ thật không ngờ…” Mẹ Ngôn thở dài cảm thán.
Ngôn Hi rụt rè hỏi: “Mẹ, mẹ không ngại cậu ấy nhỏ tuổi hơn con sao?”
“Thân phận chênh lệch lớn như thế, 4 tuổi thì bõ bèn gì. Hơn nữa, qua bữa cơm lúc nãy, mẹ cũng nhìn ra được Tiểu Sâm thật lòng quan tâm đến con. Nó biết chăm sóc, biết bảo vệ con. Nhưng mà…”
Mẹ Ngôn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mẹ không phải muốn nói xấu Tiểu Sâm, nhưng con biết đấy, mấy cậu ấm cô chiêu nhà giàu bây giờ sống phóng túng lắm, chuyện gì cũng dám làm để tìm cảm giác mạnh. Mẹ chỉ sợ Tiểu Sâm… chỉ là nhất thời hứng thú, bồng bột của tuổi trẻ thôi. Nó có phải chỉ để ý đến nhan sắc của con không?”
Mẹ Ngôn hiểu rất rõ con gái mình. Ngôn Hi sống nội tâm, hay xấu hổ, nhưng một khi đã yêu ai là yêu hết lòng hết dạ. Bóng ma tâm lý hồi nhỏ khiến cô khó mở lòng, nếu lần này bị lừa gạt tình cảm, cú sốc đó sẽ lớn đến mức nào?
“Sẽ không đâu mẹ.” Ngôn Hi siết nhẹ tay mẹ, ánh mắt kiên định một cách lạ thường. “Cậu ấy… không phải người như vậy.”
Có lẽ, cô thật sự đã yêu đến mù quáng rồi.
“Ừ, con tin tưởng là tốt rồi.”
Mẹ Ngôn đang định nói thêm gì đó thì điện thoại của bà reo lên tiếng báo tin tức mới. Bà cầm lên xem, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
“Ôi trời ơi, ba nó ơi, xem tin tức này đi! Kinh khủng quá! Tai nạn thảm khốc này…”
Mẹ Ngôn đưa điện thoại cho ba Ngôn. Ngôn Hi cũng tò mò ghé mắt nhìn sang.
“Một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng tại quận Hoa Tây, thành phố Giang Thành vào lúc 9 giờ sáng nay. Chiếc xe ô tô chở 5 người đã đâm gãy lan can cầu và lao xuống sông. Cả 5 người trên xe đều tử vong do đuối nước.”
“Danh tính các nạn nhân đang được xác minh, nhưng theo điều tra sơ bộ, đây là nhóm đối tượng lang thang, có tiền án tiền sự…”
Ngôn Hi chỉ nhìn lướt qua bức ảnh chiếc xe nát bươm được trục vớt lên bờ. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chiếc xe này… biển số này… trông quen mắt đến kỳ lạ. Hình như cô đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó…
Cùng lúc đó, tại cổng khu chung cư cao cấp.
Một chiếc Bugatti màu đen bóng loáng đỗ xịch lại. Người quản gia già kính cẩn cúi đầu trước thiếu niên đang ngồi ở ghế sau.
“Thiếu gia, việc ngài giao đã giải quyết xong xuôi. Sạch sẽ, không để lại dấu vết.”
“Ừm.” Văn Sâm lạnh lùng đáp, ánh mắt nhìn xa xăm, không gợn sóng.
“Còn một việc nữa…”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận